CẠM BẪY ĐỘC THÂN - Trang 203

Cậu ta nhăn tít mặt: "Đừng ngớ ngẩn! Cô ta còn lớn tuổi hơn chị! Tất nhiên,
Louise biết cách ăn mặc và biết cách chưng diện tốt nhất cho bản thân cô ấy...
" Cậu nhìn thấy điều gì đó trên mặt chị mình khiến cậu ta nhanh chóng nói
thêm: “Không phải là chị từng quan tâm đến những thứ lòe loẹt rẻ tiềng như
thế bao giờ. Và Louise đã không có kiến thức sách vở rộng rãi của chị. Rất ít
phụ nữ có nó."

"Cảm ơn em đã khen," nàng nói có chút vẻ đã được xoa dịu.

Điều này khuyến khích cậu vẻ vời thêm. "Louise không phải là một người
viễn vông, chị ạ. Hầu hết mọi người có ấn tượng sai lầm với cô ấy, chỉ vì cô
là một nữ diễn viên và cô ấy lại đẹp mỹ miều." Cậu ấy nhún vai. "Em không
biết làm thế nào để giải thích ngoại trừ việc nói rằng em chắc rằng chị đã có
thể rất mến cô ấy."

Ellie đã nhìn cậu một cách ân cần. "Và cô ấy muốn nghe tất cả chuyện của
gia đình chúng ta?"

"Phải. Em cũng đã rất ngạc nhiên. Chị không nhớ cô ấy hay mẹ cô ấy sao?”

"Không. Nhưng có khi ký ức ấy có thể trở lại với chị."

"Thôi," cậu nói: "Em sẽ đi ngủ đây. Đám cưới thật đẹp. Chị nhìn thật đáng
yêu. Raleigh là một người đàn ông may mắn. "

Nàng nhìn chằm cậu ấy, tâm trí nàng bị cuốn vào những gì cậu vừa nói với
nàng.

Cha mẹ nàng đã giúp Louise Daudet và mẹ cô khi họ bị bỏ rơi tứ cố vô thân
tại Anh một thời gian đã lâu trước đây. Điều đó rất có khả năng. Cha mẹ nàng
đã luôn giúp đỡ những người lạc lối. Nhưng nàng đã không có hồi ức gì của
một cô gái Pháp và mẹ nàng.

Ngả nào thì chuyện này cũng không có liên quan gì. Một vụ giết người tại
Paris sao có thể liên quan gì đến chuyện cha mẹ nàng giúp đỡ hai người Pháp
nhập cư đã bấy nhiêu năm trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.