Thay vào đó, nỗi đau đang tàn phá cơ thể và tra tấn trái tim anh. Anh đã
quyết định kể với Alexa sự thật trong nỗ lực tìm cách tiếp cận Maggie. Sao
cô có thể xé vụn anh như vậy. Việc cô rời đi nhanh chóng chỉ xác nhận lời
thú nhận nhẫn tâm của cô. Cô không muốn anh. Không yêu anh. Và không
muốn cuộc sống anh có thể trao tặng cô.
Tối đó là một mớ hỗn độn. Anh đã xoay xở để bịa ra câu chuyện điên rồ
về một người chú bị ốm và phải bao biện để thuyết phục mẹ và các em gái
anh rằng mọi thứ vẫn ổn. Anh rời đi ngay ngày hôm sau mang theo đống
hành lý cô đã bỏ lại. Michael ép ngón tay vào thái dương đang đau nhức
của mình. Dios, đúng là một mớ hỗn độn. Cuối cùng thì anh đã yêu một
người phụ nữ thậm chí còn không muốn anh. Sao anh có thể quên được cô
đây?
Hình ảnh cô ám ảnh anh không ngừng. Cách cô đầu hàng trong vòng tay
anh. Cách cô uy hiếp anh và cười với anh, thách thức anh trong từng bước
đi. Sự dịu dàng của cô với gia đình anh, cách cô mua vui cho Dante, dù cô
thề là cô không thích nó. Đầy mâu thuẫn và tình cảm đến tội lỗi, cô thật có
ý nghĩa với anh. Anh chưa bao giờ thú nhận quá khứ của mình với những
phụ nữ khác. Không có người phụ nữ nào thậm chí từng đủ gần gũi để bận
tâm hỏi về ước mơ của anh. Nhưng Maggie hiểu, chấp nhận và ủng hộ anh.
Nỗi buồn sâu sắc đánh mạnh vào tim và anh phải dìm nó xuống. Anh vớ
lấy chai cô-nhắc và rót cho mình một ly. Chất lỏng thiêu đốt trôi xuống
họng anh một cách dễ dàng và bùng nổ trong bụng. Có lẽ nếu anh trở nên
say khướt, cuối cùng anh cũng có thể ngủ mà thiếu bóng hình cô.
Điện thoại reo vang. Anh lẩm bẩm nguyền rủa và nhìn vào số gọi đến.
Dừng lại một chút. Sau đó nhấn nút. “Alexa à? Mọi chuyện ổn cả chứ?”
Anh lắng nghe cô nói một lúc lâu. Đột nhiên, các mảnh ghép vào đúng vị
trí. Tim anh tăng tốc, anh bật dậy khỏi ghế trong khi bạn anh vẫn đang trình
bày chi tiết cuộc trò chuyện. Một kế hoạch được hình thành và anh biết
mình phải làm gì.