Nhìn bóng lưng cận Hạo Nhiên dần dần biến mất, trên mặt Tả Tình
Duyệt cũng hiện lên vẻ tươi cười, kể từ sau khi cô gả cho Cố Thịnh, Cận
Hạo Nhiên là người đầu tiên mang đến ấm áp cho cô . Cô tin nếu như bọn
họ không phảigặp nhau trong tình huống này, có lẽ cả hai sẽ trở thành bạn
tốt của nhau, nhưng hiện tại. . . . . .
Cố Thịnh rõ ràng đã hiểu lầm cô với Cận Hạo Nhiên!
"Vừa tỉnh lại đã vui mừng như vậy, xem ra cô không sao rồi!" thanh
âm lạnh lùng của Cố Thịnh truyền đến bên tai Tả Tình Duyệt giống như có
trận gió lạnh lùa vào cái chăn của Tả Tình Duyệt, trên mặt thôi cười chậm
chạp nhắm mắt lại.
Cảm nhận được hơi thở của anh cách mình càng ngày càng gần, Tả
Tình Duyệt không dám cử động chút nào, cô cảm thấy mình thật đáng
thương.
Sắc mặt Cố Thịnh trở nên u ám, cô gái này lại có thể nhìn bóng lưng
của cận Hạo Nhiên cười dịu dàng đến thế! Lại chọc anh không vui lần nữa.
"Nếu không còn chuyện gì, liền đứng lên về nhà! Đừng có mới sáng
sớm đã dụ dỗ người đàn ông khác trước mặt tôi như thế!" thanh âm Cố
Thịnh cất cao vài phần, một tay vén cái chăn của Tả Tình Duyệt lên, mới
vừa rồi anh nghe được Cận Hạo Nhiên biểu hiện ân cần với cô. Cận Hạo
Nhiên ngay cả cô thích ăn cái gì cũng biết, quả nhiên quan hệ không phải
tầm thường!
Chỉ là anh sẽ không để cho bọn họ có cơ hội tâm tình mờ ám với nhau
đâu.
Mỗi một câu đều mang theo gai đâm vào trong lòng Tả Tình Duyệt.
Bất chợt Tả Tình Duyệt mở mắt ra, khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ
sở, lần này cô không tránh tầm mắt của anh nữa, nhìn anh chằm chằm,
"Anh còn để ý sao?"