"Nhưng cô là vợ của Cố Thịnh tôi, tôi cũng không hi vọng mình đội
nón xanh!" Cố Thịnh từng bước từng bước hướng đến gần Tả Tình Duyệt,
đi tới bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng dò vào trong áo của cô, "Nếu như bản
tính phóng túng của cô không đổi được, cô có thể dụ dỗ tôi! Tôi sẽ thỏa
mãn cô. . . . . . làm cho cô . . . . .cực sướng.”
Cơ thể Tả Tình Duyệt đảo qua một chút run rẩy, hơi thở quen thuộc
của người đàn ông bao vây lấy cô tầng tầng, cô nhìn thẳng vào mắtanh,
"Không hy vọng đội nón xanh? Đêm tân hôn anh không phải đã tự tay đội
nón xanh lên đầu mình sao?"
Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, tại sao Cố Thịnh có thể tàn nhẫn như
vậy!
Lời của cô khiến Cố Thịnh khẽ cau mày, nghĩ đến đêm đó trong mắt
của anh đảo qua một chút kỳ quái, cũng không tính để cho cô biết người
đêm đó đoạt lấy cô thật sự là anh!
Chỉ là anh muốn cô phải trả giá thật lớn vì sự mạnh miệng của mình,
tay từ từ đi xuống, dò vào làn váy cô. Tả Tình Duyệt cả kinh trong lòng,
nhìn đến gian ác trong mắt anh nhất thời hiểu ý đồ của anh, người đàn ông
này, anh muốn. . . . . .
Không! Nơi này là bệnh viện, huống chi Cận Hạo Nhiên sẽ trở lại bất
cứ lúc nào!
Hốt hoảng đè lại tay của anh, "Chúng ta trở về. . . . . ." Cho dù là bị
làm nhục cô cũng không hy vọng xảy ra trường hợp như vậy ở đây!
Khôn khéo như Cố Thịnh dĩ nhiên hiểu lo ngại của cô, nhưng là anh
thích xem cô hốt hoảng, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô, "Thế nào? Sợ tình
nhân của cô bắt gặp cô đang phóng túng?"