xoa phía sau lưng cô, giống như là muốn nhét cô vào trong thân thể, máu cả
người đều đang kêu gào.
Tả Tình Duyệt là của anh!
Tối hôm qua là không còn cách nào, anh sẽ không để cho chuyện như
tối hôm qua xảy ra nữa.
Anh muốn dùng hơi thở của mình che giấu dấu vết Cận Hạo Nhiên để
lại trên người cô!
"Ưm. . . ." Nụ hôn đột nhiên xuất hiện khiến Tả Tình Duyệt bất an, nụ
hôn này không giống những nụ hôn trước đây, giống như mang theo sự thổ
lộ nào đó, giống như là muốn cắn nuốt cô.
"Nói, cô là người phụ nữ của Cố Thịnh tôi!" Thanh âm trầm thấp
mang theo vài phần khàn giọng, tràn đầy từ tính, hấp dẫn đến cả người Tả
Tình Duyệt thoáng qua một trận run rẩy.
". . . . . ." Tả Tình Duyệt nhìn vào mắt của anh, thế nhưng từ trong con
ngươi thâm thúy đó cô thấy được một tia nhu tình, nhu tình mà bá đạo!
Trong khoảng thời gian ngắn, lại nhìn đến ngây người, là ảo giác của
cô sao? Nhu tình? Đây là thứ anh khinh thường cho cô, không phải sao?
"Nói mau, cô là người phụ nữ của tôi, vĩnh viễn đều là người phụ nữ
của tôi!" Cố Thịnh hôn khóe môi cô, tự nói với mình, Tả Tình Duyệt là
người phụ nữ của anh, anhcó thể quang minh chính đại đoạt lấy cô, giam
cầm cô, trả thù cô cả đời!
Anh quá mức tự phụ không nhận rõ sự sợ hãi ở đáy lòng mình, anh sợ
mất cô!