"Tôi không có say, tôi làm sao lại say! Tôi còn muốn tiếp tục uống,
anh hãy uống cùng tôi đi!" Tả Tình Duyệt kéo Kiều Nam đến ngồi bên
cạnh mình, vừa rồi uống rượu một mình thật buồn bực nha! Giờ thì tốt rồi,
rốt cuộc tìm được một người có thể uống rượu cùng mình!
Người kia. . . . . Đúng là Kiều Nam!
Tả Tình Duyệt đưa một ly rượu tới trong tay Kiều Nam, ngây ngốc
cười với anh.
Kiều Nam nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, lúc này, trên mặt cô hơi
hơi ửng hồng, cô không còn lòng phòng bị thì tùy ý triển lộ ra một mặt
không muốn người khác biết của cô. Giờ anh mới biết, thì ra khi uống say,
cô đáng yêu như vậy!
"Uống đi!!!" Tả Tình Duyệt thấy anh chỉ nắm ly rượu ở trong tay, tiếp
tục thúc giục: "Anh nhìn tôi làm cái gì? Tôi không thể ăn đâu! Ha ha. . . . ."
Tả Tình Duyệt hồn nhiên cười đứt quãng, Kiều Nam chỉ cảm thấy giật
mình, người phụ nữ này, cô không biết bộ dáng bây giờ của mình thực
ngon miệng sao? Một mình ở chỗ này, cũng không sợ gặp phải nguy hiểm
gì!
Ngửa đầu một hớp uống cạn ly rượu, Kiều Nam cảm thấy càng lúc
càng không nhận ra chính mình. Trong đầu thỉnh thoảng hiện ra bóng dáng
của Tả Tình Duyệt, ngay cả bộ dáng cô tức giận đánh anh một bạt tai cũng
bị anh nhớ lại nhiều lần, anh thậm chí cảm thấy. . . . . mình đã hiểu ra cái gì
đó!
Anh cho là mình điên rồi, vốn chỉ có chút hứng thú đối với cô, hơn
nữa cô lại là vợ của Cố Thịnh, cho nên anh mới cố ý đến gần cô.
Chỉ là đến bây giờ, tựa hồ tất cả đều đã sai rồi, tim của anh càng ngày
càng không chịu khống chế của anh!