Đến cuối cùng tựa hồ là khàn cả giọng la lên, nước mắt mơ hồ tầm
mắt của cô, sao lại có nhiều người ghét cô đến vậy, cô chỉ muốn một cuộc
sống yên tĩnh thôi, muốn bảo vệ hạnh phúc của mình, nhưng, ngay cả
những kỳ vọng nho nhỏ này, bọn họ cũng không thỏa mãn cô.
"Ha ha. . ." Tả Tình Duyệt nhìn những ký giả đang tìm cô, thế giới của
cô sắp sụp đổ rồi sao?
"Anh có thể dẫn em rời đi ngay, đến địa phương khác sống, anh sẽ vô
cùng yêu em. . ." Giờ khắc này, Kiều Nam thậm chí phát hiện mình có thể
vì cô, buông tha việc trả thù Cố Thịnh, chỉ muốn đền bù lỗi lầm của mình,
thương yêu cô gái này.
"Yêu tôi? Tình yêu của anh, tôi không thèm." Tả Tình Duyệt nhìn
thẳng đôi mắt Kiều Nam, khóe miệng nhếch lên châm chọc, đây là yêu sao?
Yêu một người sẽ đẩy cô ta vào địa ngục sao?
Tả Tình Duyệt không chút do dự vung tay lên, một cái tát đánh vào
trên mặt Kiều Nam, thanh âm vang vọng ở trong xe, ngay cả tài xế trước
mặt Kiều Nam cũng không khỏi thở hốc vì kinh ngạc.
"Tôi, hận, anh!"
Tả Tình Duyệt khạc ra từng chữ, thừa dịp anh thất thần, tránh khỏi tay
của anh, mở cửa xe, không chút do dự chạy về phía cao ốc Cố thị. . .
Kiều Nam ở lại trong xe thật lâu không cách nào hồi hồn, dấu năm
ngón tay trên mặt cực kỳ rõ ràng, nhưng anh lại không cảm thấy đau đớn
chút nào.
Cô nói cô hận anh!
Đây là chuyện anh sợ nhất, giờ phút này thật sự xảy ra sao?