Đây không còn là một cuộc đấu trên thương trường nữa mà đó là cuộc
chiến thể diện của hai người đàn ông.
"Thịnh. . . . ." Khuôn mặt Tả Tình Duyệt hiện lên một nụ cười, bắt
được bàn tay Cố Thịnh, cứ giữ mãi trên má không buông.
Hành động của cô khiến Cố Thịnh sợ hãi, có cảm giác vừa làm chuyện
lén lút sau lưng người khác mà người ấy bắt được, đang muốn rút tay về,
lại phát hiện hai mắt của cô vẫn như cũ khép chặt, dường như vẫn đang
ngủ.
"Nếu nằm mơ cũng gọi tên của tôi, vậy tại sao lại lên giường với Kiều
Nam?" Cố Thịnh trong lòng phức tạp, mấy ngày nay, anh luôn cố trốn tránh
chuyện này, nhưng tim anh giống như bị dao găm cắt xẻ vậy vô cùng đau
đớn, khó chịu.
Trong giấc mơ Tả Tình Duyệt không trả lời, Cố Thịnh thở dài, nhẹ
nhàng rút tay lại, nhìn Tả Tình Duyệt một cái, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Trong phòng lại yên tĩnh, tối nay Tả Tình Duyệt ngủ rất ngon, cũng có
một giấc mơ đẹp. Cô mơ thấy Cố Thịnh vẫn yêu cô, đối với cô hết lòng che
chở, hai người nằm trên đồng cỏ, Cố Thịnh hôn cô, bên tai cô nhẹ nhàng
bày tỏ tình yêu.
Khi Tả Tình Duyệt tỉnh giấc, tất cả hình ảnh đều tan biến.
Trời đã sáng, Tả Tình Duyệt định thần, trong lòng hoảng hốt, nhanh
chóng rời giường, cô biết vừa rồi chỉ là mơ thôi, tỉnh giấc, cô phải đối mặt
với thực tại, đối mặt với thân phận của mình.
Cô là người giúp việc!
Vội vã rửa mặt, lao ra ngoài, cô muốn nhanh chóng làm bữa sáng.