nhau ăn điểm tâm.
. . . . . . . . .
Tả Tình Duyệt ngồi một mình trên ghế dài trong công viên, Kiều Nam
bảo cô chờ ở đây một lát, nói là đi mua một ít đồ, bộ dáng thần thần bí bí
kia, thật khiến cô cảm thấy buồn cười, có lúc, cô lại cảm thấy Kiều Nam
như một đứa bé trai!
Nhìn mấy đứa trẻ chơi đùa ở chỗ không xa, trên mặt của cô hiện lên
nụ cười, cô không chỉ ảo tưởng bộ dáng đứa bé một lần, bé sẽ giống ai?
Giống Cố Thịnh nhiều hơn, hay giống cô nhiều hơn?
Trong đầu cô, đã có vô số bộ dáng của đứa bé, từng hình ảnh đều đáng
yêu như một thiên sứ nhỏ, cô thật muốn xem tất cả đều là con của mình!
Có phải cô quá tham? Tả Tình Duyệt cười khổ trong lòng.
Đột nhiên, tầm mắt của cô xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, là
anh, Cố Thịnh!
Thời gian này, Kiều Nam nói là đang an bài cô gặp mặt Cố Thịnh,
nhưng lại chậm chạp không có động tĩnh, không nghĩ tới cô lại gặp anh ở
đây!
Trong lòng kích động, Tả Tình Duyệt không để ý mình còn đang chờ
Kiều Nam, cao hứng chạy về phía Cố Thịnh, nhưng, bước chân của cô
dừng lại trong nháy mắt, không thể tiếp tục bước lên phía trước một bước.
Chỉ vì cô thấy Cố Thịnh không phải một mình, có một người phụ nữ
chạy vào trong ngực của anh, hai người tựa sát vào nhau lên xe. Tâm bị
đâm đau đớn, người nọ không phải là ai khác, chính là chị họ Tôn Tuệ San
của cô!