"Đây là đâu?" Tả Tình Duyệt nhìn bốn phía, không phải ở trong nhà
trọ!
"Trên máy bay, chúng ta đang về nhà !" Giọng điệu của Tôn Tuệ San
dịu dàng tựa hồ có thể chảy ra nước, nhàn nhạt nhìn Tả Tình Duyệt một cái,
nhìn đến dấu vết trên người cô dù đã mặc quần áo cũng không thể che lấp
được, trong lòng sinh ra nồng đậm ghen tỵ.
Một đôi tay không an phận ở trên người Cố Thịnh dao động, cố ý kích
thích Tả Tình Duyệt.
Về nhà? Họ phải về Thành phố A sao?
Nhưng . . . . .
Đột nhiên nhớ tới Kiều Nam sẽ đến đón cô, cô bây giờ rời đi Kiều
Nam biết không?
Nhận thấy được ánh mắt của cô, Cố Thịnh trong mắt thoáng qua một
tia không vui, theo bản năng nắm chặt đôi tay, con đàn bà đáng chết, nghĩ
tới người đàn ông kia sao?
"Thịnh, anh thật là xấu, anh xem anh đem em họ làm mệt mỏi, sao có
thể đối đãi với Duyệt Duyệt thô bạo như vậy? Em còn tưởng rằng anh chỉ
lưu lại trên người phụ nữ dấu hôn, lại không ngờ răng của anh bén nhọn
như vậy, em họ chắc là rất đau? Lần sau anh thử cắn trên người em vài cái,
có được không? Tôn Tuệ San mập mờ vói vào trong tây trang của Cố Thịnh
dán chặt lồng ngực rắn chắc của anh, người đàn ông này có sức hút như
vậy, nhưng cô lại không chiếm được!
Tại sao chỉ có Tả Tình Duyệt có đãi ngộ đó!
Nhìn những dấu vết trên người cô ta thật làm cô đố kị đến nổi điên!