Khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ, "Vô luận là thời điểm nào, anh
đều tôn trọng quyết định của em, nhưng anh vẫn chờ em! Chỉ cần em quay
đầu lại, sẽ nhìn thấy anh!"
Đột nhiên,thân thể Tả Tình Yên ngẩn ra, sự thổ lộ của anh ta đáng cảm
động biết bao!
Dù thế nào, cô cũng không nghĩ Kiều Nam sẽ nói như vậy, nhưng cô
sẽ không vì một chút cảm động mà buông tha thiết kế của mình, hạ mi mắt,
Tả Tình Yên chậm rãi mở miệng, "cám ơn anh!"
Coi như là cô thay Tả Tình Duyệt cám ơn sự si tình của anh!
Khổ sở trong lòng Kiều Nam càng ngày càng đậm, cho tới bây giờ, cái
anh muốn không phải là cảm ơn, vậy mà, cái anh luôn lấy được lại chỉ có
ba chữ này!
Kiều Nam im lặng đứng dậy, vừa rồi, anh muốn nhanh chóng chạy tới
nơi này bao nhiêu thì hiện tại lại muốn vội vàng rời khỏi bấy nhiêu!
Thật châm chọc làm sao
"Kiều đại ca. . . . .". Tả Tình Yên kêu lên lần nữa, nhìn Kiều Nam
đang đưa lưng về phía mình dừng lại, cô lập tức tiến lên ôm lấy anh từ phía
sau, đầu dựa vào lưng anh, nhưng không có ai thấy, trong mắt cô lóe lên sự
đắc ý.
Cách đó không xa, một đôi mắt tức giận nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra,
từ lúc Kiều Nam vội vàng vào quán cà phê, đến lúc người phụ nữ đáng chết
kia chủ động hôn anh ta, rồi đến cuối cùng hai người lưu luyến không rời. .
. . .
Cố Thịnh hận không thể xông lên phía trước, đem hai người kéo ra,
hung hăng cho Kiều Nam một đấm!