Trong lòng Cố Thịnh càng lúc càng không vui, sự hoảng sợ khi cô
nhìn thấy mình, khiến anh hận không thể đi lên tóm chặt người phụ nữ này,
ra sức dạy dỗ.
Tả Tình Duyệt không ngừng lui về phía sau, cô rốt cuộc xác định
người đàn ông ở trước mắt thật sự là Cố Thịnh, sao anh tìm được nơi này?
Nơi này không phải rất bí mật sao?
Thân thể Tả Tình Duyệt đột nhiên dừng lại, sau lưng truyền đến sự
cứng rắn và lạnh lẽo của vách tường, trái tim cô rơi lộp bộp, cô đã thối lui
đến cuối, không đường có thể lui!
"Anh muốn làm gì?" Tả Tình Duyệt mãnh mẽ đứng thẳng, cố gắng
khiến nội tâm mình trở nên kiên cường, nhìn vào đôi mắt cơ hồ muốn giết
người của Cố Thịnh, thanh âm run rẩy hỏi.
"Tôi muốn làm gì? Cô thấy tôi muốn làm gì? Cô vợ thân yêu của tôi!"
đôi tay Cố Thịnh chống đỡ vách tường, nhốt Tả Tình Duyệt ở trong đó, cúi
người đến gần cô, hơi thở có thể phả vào trên mặt cô, chóp mũi quanh quẩn
hơi thở thuộc về Tả Tình Duyệt, trong lòng hơi rung động, anh thật sự rất
tưởng niệm cảm giác như thế!
Bị ý tưởng của mình làm sợ hết hồn, Cố Thịnh không nhịn được khẽ
nguyền rủa trong lòng, đáng chết, rõ ràng cô ta phản bội mày hết lần này
đến lần khác, tại sao vẫn không thể chống lại sự hấp dẫn của cô ta?
Trong mắt tỏa ra ánh sáng sắc bén, Cố Thịnh cố gắng khiến mình hạ
quyết tâm, giống như là để chứng minh cái gì, hung hăng nắm cằm của cô,
thưởng thức khuôn mặt bởi vì bị đau mà nhíu lại của cô.
Tả Tình Duyệt nhíu chặt mi tâm, trong lòng của cô có một dự cảm
chẳng lành, nghĩ đến việc nghe lén được ở bệnh viện, trong lòng lại trở nên
lạnh lẽo.