Dù sao trừ Tả Tình Duyệt, những người phụ nữ khác chỉ là công cụ
phát tiết mà thôi!
"Nếu như anh không muốn cho em họ biết, em có thể len lén phục vụ
anh, em không để ý danh phận đâu! Em chỉ là thích anh, muốn cùng anh ở
đây!" Tôn Tuệ San cởi ra y phục của mình, bộ ngực ngạo nghễ nhất thời
hiện ra trước mắt Cố Thịnh, không người đàn ông nào có thể chống cự
được lại thân thể trần truồng hấp dẫn như vậy.
Nhưng Cố Thịnh cũng không giống những người đàn ông bình thường
khác, với anhcó dạng phụ nữ nào mà anh chưatừng thấy qua! Huống chi
người phụ nữ này đang có ý đồ gì, anh rất rõ ràng!
Đột nhiên, tầm mắt của anh rơi vào khẽ hở trên cửa, khóe miệng nâng
lên chút tà ác, bàn tay khoác lên bộ ngực mềm mại của cô gái, cúi người ở
bên tai của cô nhẹ nói, "Em thật mê người, làm cho anh không kịp chờ đợi
muốn em!"
Nói xong, thân hình cao lớn ôm ngang Tôn Tuệ San lên, ném cô vào
tấm nệm màu hồng trên giường.
Tôn Tuệ San trong lòng vô cùng vui sướng, anh nói anh muốn cô! Cô
thành công rồi! Thành công dẫn dụ người đàn ông này rồi!
Nhưng khi cô phát hiện mình đang ở trên giường Tả Tình Duyệt, y
phục trên người đang bị cởi dần, cô ngăn trở động tác của người đàn ông
lại, "Đợi chút, nơi này là phòng của em họ, là giường của em ấy! Chúng ta.
. . . . ."
Ngộ nhỡ một lát em họ đi lên phát hiện ra thì làm sao bây giờ?
"Thế nào? Em sợ? Đã có gan ở chỗ này câu dẫn anh, còn sợ làm ở chỗ
này?" Cố Thịnh cố ý đem thanh âm đề cao, thay vì mơ hồ hiện ra tia không