"Có biện pháp gì chứ, anh cũng không phải không biết tình trạng hiện
giờ." Trong mắt Cố Tâm Ngữ nổi lên ưu thương, ở tuổi của cô bây giờ, vốn
không nên bận rộn như thế, nhưng hiện tại tập đoàn Cố thị nhất định phải
có cô chống đỡ qua ngày.
Sắc mặt Cận Hạo Nhiên hơi trầm xuống, "Anh hai của em bây giờ vẫn
còn như vậy sao?"
"Ừ, vẫn như vậy, em nghĩ, có thể vĩnh viễn cũng sẽ như vậy rồi!"
thanh âm Cố Tâm Ngữ có chút nghẹn ngào, mỗi lần nghĩ tới anh hai, cô
đều không nhịn được muốn khóc, một người đàn ông đầy chí khí trước kia,
bây giờ lại. . . . . .
Gian nan nuốt cơm vào trong miệng, chiếc đũa nắm trong tay cũng
không muốn gắp cái gì nữa, anh hai bây giờ, nếu không ai phục vụ, cơm
cũng sẽ không ăn, giống như không biết đói là gì.
"Hạo Nhiên, anh nói xem tại sao thành ra như vậy? Anh hai của em
cường tráng như thế, làm sao lại biến thành bộ dạng này?" Cố Tâm Ngữ
cũng không nhịn được nữa khóc thành tiếng, nước mắt từng giọt rơi xuống,
trong đầu, bóng dáng của anh hai không mất đi được.
Cận Hạo Nhiên ôm cô, để cho cô dựa vào trong ngực mình, nhẹ giọng
an ủi, "Đừng khóc, rồi cũng sẽ tốt thôi, thời gian lâu dài, chờ anh ấy quên
hết mọi chuyện, anh ấy sẽ khá hơn!"
Dứt lời, ngay cả chính anh cũng cảm thấy buồn cười, quên đi? Đã qua
năm năm rồi, ngay cả anh cũng không cách nào quên Duyệt Duyệt, Cố
Thịnh làm sao có thể quên?
Cố Thịnh thống khổ, sợ rằng so với anh còn nhiều hơn gấp trăm lần!
Nếu không cũng sẽ không biến thành bộ dáng như hiện tại!