Nó trừng mắt nhìn, xoay người chạy đi nơi khác, lưu lại Cận Hạo
Nhiên cùng Cố Tâm Ngữ đang khiếp sợ nhìn nhau.
"Ngày mai có muốn tới không?" Cận Hạo Nhiên không khỏi bóp cổ
tay, cùng một đứa con nít hứa hẹn? Thật không biết cậu bé kia có phải đang
nói đùa không?
"Dĩ nhiên!" Cố Tâm Ngữ cười cười, đứa bé trai kia. . . . . . Thật làm
cho người ta mềm lòng xúc động! "Anh nói. . . . . ." Cố Tâm Ngữ rúc vào
trong ngực Cận Hạo Nhiên, trong đầu thoáng qua một phỏng đoán, chỉ là
còn chưa nói hết, liền bị Cận Hạo Nhiên cắt đứt.
"Không thể nào!" Duyệt Duyệt đã chết, nếu như cậu bé kia thật sự là
con của Cố Thịnh, vậy thì chứng minh Cố Thịnh ở bên ngoài có người phụ
nữ khác, cậu bé kia là do người phụ nữ khác vì Cố Thịnh sinh ra, nghĩ tới
khả năng này, trong lòng anh liền nổi lên phiền muộn. Từ trong tiềm thức,
anh không hy vọng sẽ có tình huống như vậy, "Chỉ là dáng dấp rất giống
thôi!"
Anh an ủi mình như vậy!
Trong lòng Cố Tâm Ngữ có chút mất mát, cô ngược lại hi vọng cậu bé
kia thật sự là con của anh hai, nghĩ đến anh hai mỗi ngày đều ở phòng trẻ
nghỉ ngơi hồi lâu, lặng lẽ nhìn đồ chơi đầy phòng rồi ngẩn người. Cô biết,
anh hai thích con nít, hoặc là, chỉ là thích chị dâu sinh con cho anh ấy. Nếu
cậu bé kia thật sự là con do chị dâu sinh cho anh, thật là tốt biết bao, vậy
chứng minh tai nạn xe năm năm trước có ẩn tình khác?
Bên kia, Cảnh Hạo nhanh chóng tìm được Tả Tình Duyệt cùng Kiều
Nam, thân mật lôi kéo tay Tả Tình Duyệt, ngước mặt lên, ý cười đầy mặt
nhìn cô, "Mẹ. . . . . ."
"Thế nào? Sao đi toilet lâu như vậy?" Tả Tình Duyệt muốn bế con lên,
lại bị con mau tránh ra, cô biết, cậu nhóc này sợ mình quá nặng, thành gánh