"Đúng, chú ấy là cha con." Thừa nhận tầm mắt Cố Thịnh, Tả Tình
Duyệt có chút sợ sệt, trên thực tế, cô thật không ngờ anh sẽ để ý đến ý nghĩ
của cô, năm năm trước anh sẽ không để ý cảm thụ của cô bao giờ đâu!
"Cha. . . . ." Ninh Ninh vừa nghe, lập tức dùng giọng nói non nớt kêu
lên, một tiếng cha, cũng khiến Cố Thịnh không kềm được nước mắt rơi
xuống, con gái của anh, anh vẫn mong đợi nó!
Ninh Ninh nhìn thấy Cố Thịnh khóc, ánh mắt lóe lóe, thân thiết thay
anh lau đi nước mắt, “cha nhìn thấy Ninh Ninh không vui sao?"
"Không. . . . . Cha vui, cha rất vui!" Cũng bởi vì thật là vui, cho nên
mới không thể khống chế tâm tình kích động, không có gì so với việc có
thể nhìn thấy bọn họ lần nữa, làm cho anh vui vẻ!
"Vậy cha có thể ôm Ninh Ninh xoay một cái không?" Ninh Ninh thích
nhất chính là chú Kiều nâng cô lên đỉnh đầu xoay vòng vòng, hiện tại có
cha, cha cũng nhất định có thể ôm cô xoay như vậy, nhưng bộ dáng của cha
hình như rất yếu ớt.
Cố Thịnh trong nháy mắt cứng người, ôm con xoay quanh? Thân thể
của mình bây giờ. . . . . Anh muốn nhưng lại sợ không cẩn thận làm tổn
thương Ninh Ninh!
Nhưng. . . . . anh không biết làm thế nào cự tuyệt yêu cầu của con?
Đang không biết nên làm sao, Tả Tình Duyệt đi qua ôm Ninh Ninh về
trong tay mình, “Ninh Ninh, cha đang không khoẻ, không thể ôm con xoay
quanh, nghe lời, nhanh đi ăn kem!"
Nói xong, đem Ninh Ninh đặt vào ghế ngồi.
Ninh Ninh quệt mồm, rõ ràng không vui, nhưng một giây kế tiếp, bé
lại cười sáng lạn, “không sao, cha không làm được cũng không sao, chú