Ánh mắt bỗng chốc trở nên phòng bị, không, cô cho phép hai đứa bé
gặp anh, nhưng cũng không cho phép anh đem con cướp đi. Hiện tại, cô đã
có chút hối hận, với thủ đoạn của Cố Thịnh, muốn cướp đi hai đứa bé là
quá dễ dàng, mà cô. . . . .
Trong lòng trồi lên một chút sợ hãi, nhìn đôi mắt Cố Thịnh cũng
không nhu hòa nữa, tránh thoát tay của anh, Tả Tình Duyệt một tay ôm
Ninh Ninh vào trong ngực, "Cảnh Hạo, mau đứng lên!"
"Mẹ, cha xém chút ngã xuống." Bị Tả Tình Duyệt ôm, Ninh Ninh đột
nhiên sợ hãi kêu ra tiếng, khiến Tả Tình Duyệt đột nhiên cứng đờ, quay đầu
lại nhìn bởi vì cô giãy giụa, Cố Thịnh lảo đảo xém ngã xuống, trong mắt có
chút thương tiếc, nhưng cũng không phản ứng gì, ôm Ninh Ninh tông cửa
đi ra, lúc đi vẫn không quên kêu Cảnh Hạo một lần nữa.
Cảnh Hạo không có lập tức đuổi theo, mà cười như không cười nhìn
cha có vẻ hơi nhếch nhác, ra vẻ người lớn.
"Con đã nói cha nên dưỡng tốt thân thể mới có thể gặp mẹ, bây giờ
nhìn xem, lúc đầu con đề nghị không sai mà, cha cảm thấy thế nào? Cha. . .
. ." Cảnh Hạo thêm nhíu mày, có chút hả hê, bởi vì Cố Thịnh không tuân
theo ước định, len lén tới gặp mẹ mà cảm thấy không vui.
Cố Thịnh nhìn bộ dạng tiểu ác ma của con, khẽ cau mày, so với Ninh
Ninh, Cảnh Hạo không đòi cha ôm ấp, nghĩ thêm chút nữa, trong nội tâm
lại có chút khổ sở, Ninh Ninh giống như Duyệt Duyệt, mà Cảnh Hạo lại rất
giống anh nha!
"Cha, con nghĩ cha vẫn là nên trở về chăm sóc thân thể cho thật tốt,
như cha vậy, ngay cả con cũng không đuổi kịp, thế nào đuổi kịp mẹ?"
Hướng anh làm một cái mặt quỷ, nhún vai một cái, cười đi ra khỏi cửa
tiệm, đuổi theo Tả Tình Duyệt.