Tay thật giống như men theo một quỹ đạo quen thuộc dao động bên
hông cô, bàn tay đặt trên bụng cô, trong lòng đột nhiên trồi lên một tia ấm
áp, chỗ này đã từng chứa đựng hai bảo bối trân quý nhất, tuy nhiên ngay cả
khi đã sinh hai đứa bé eo cô vẫn không đầy nắm tay của anh.
Hô hấp của Tả Tình Duyệt cứng lại, cảm thụ bờ ngực rắn chắc của
người đàn ông sau lưng, nơi đó dường như có một cổ lực lượng cường đại
xuyên thấu qua vải vóc thật mỏng truyền vào thân thể cô, làm cô đột nhiên
xụi lơ.
"Duyệt Duyệt. . . . ." Cố Thịnh ở bên tai cô nỉ non, thanh âm trầm thấp
đó hùng hậu như có ma lực vậy có thể mê hoặc tâm trí của con người. Cảm
thụ hơi thở của anh ở trên cổ mình, mập mờ liêu nhân, Tả Tình Duyệt biết
rất rõ ràng mình nên từ trong ngực của anh tránh ra nhưng thân thể của cô
thật giống như không chịu sự khống chế của mình vậy.
"Thịnh. . . . ." Tả Tình Duyệt không biết mình như thế nào gọi ra,
nhưng đợi đến cô tự phát hiện mình dùng cái thanh âm mập mờ này kêu tên
của anh, tại thời điểm đó, tim đột nhiên ngập ngừng, nhảy được càng thêm
kịch liệt, thật giống như muốn phá vỡ thân thể chạy ra ngoài.
Một tiếng thân mật kêu gọi này khiến Cố Thịnh kích động không thôi,
thật giống như một mồi dẫn hỏa nhanh chóng đốt nội tâm anh, mới vừa rồi
còn mang theo vài phần đè nén kích tình. Anh cảm thấy máu cả người mình
đều đang kêu gào, đang mong đợi giải phóng.
Anh muốn cô!
Cái ý niệm này trong nháy mắt hiện lên trong đầu mình, Cố Thịnh hôn
vành tai của Tả Tình Duyệt, đôi bàn tay dần dần đi lên bao lại phần đẫy đà
trước ngực kia, sinh hai đứa bé cô vẫn rất gầy, nhưng bộ ngực mềm mại
cũng đầy đặn hơn so với năm năm trước.