hai năm, chẳng ra làm sao cả! Lúc đó, Thuyên chỉ nghĩ là “người trong
nhà” cả nên đùa một chút cho vui. Còn bây giờ, Thuyên tự trách mình thật
khờ.
Dũng! Dũng! Dũng! “Hắn” đã khiến Thuyên mất nhiều thời gian suy nghĩ
bâng quơ quá rồi. Bực mình, Thuyên mở cửa phòng bước ra ngoài, gặp
ngay lúc Trúc Anh vừa đến…
- Dì ơi, có Quỳnh Thuyên ở nhà không dì? - Trúc Anh hỏi mẹ Thuyên.
- Nó ở trong phòng đó con. Không biết sao mà từ trưa đến giờ cứ nằm mãi
ở trỏng [1]
- Thấy Thuyên vừa bước ra, mẹ quay trở vào bếp - Trúc Anh ở
chơi nghe con!
Trúc Anh dạ ran như con nít rồi phồng má lên với Thuyên. Thuyên cười:
- Trúc Anh ngoan quá ta!
- Còn phải nói. Trúc Anh mà!
Vừa nói, tên bạn trai thân thiết từ hồi chập chững biết đi của Thuyên vừa
ngồi xuống ghế với lấy trái mận ăn ngon lành. Trúc Anh bây giờ đã lớn
phổng, rắn chắc hơn và không còn giống… con gái nữa. Hất mái tóc mỏng
ra sau một cách nhẹ nhàng, Trúc Anh hỏi:
- Thuyên làm bài tập toán hết chưa? Có cần học chiều nay không?
- Thuyên chưa làm, nhưng thấy cũng dễ mà. Có gì sao mà Trúc Anh hỏi
vậy?
- Chiều nay Trúc Anh đi coi ca nhạc - Trúc Anh rút trong túi ra hai tấm vé
- Cho “công nương” một vé, đi hén!
Quỳnh Thuyên vỗ hai tay vào nhau, reo lên:
- Thì ra hồi trưa Trúc Anh về trễ là vì đi mua vé đó hả? Thích há! Chiều
nay Thuyên sẽ khao Trúc Anh ăn bắp rang bơ, chịu không?
- Ừa. Nhưng nhớ học bài cho xong đó nghe!
- Biết rồi,”nhũ mẫu” à!
Nghe giọng điệu trêu chọc của cô bạn, Trúc Anh xoay nắm tay ra vẻ như
muốn cho Quỳnh Thuyên một trận. Thuyên ngoéo hai ngón tay vào tay áo
của Trúc Anh. Hai đứa cùng cười rộ lên. Đó là giao ước hòa bình mà chúng
đã cùng “thiết lập” với nhau từ hồi học lớp một.