CẨM Y XUÂN THU - Trang 47

Chờ tới nửa đêm, mấy người khác cũng hơi mệt mỏi, Dương Ninh bảo

họ đi nghỉ ngơi trước, miếu thổ địa này có hai gian phòng bên cạnh chính
đường, hôm nay Dương Ninh được ở trong phòng, Dương Ninh và Lão Thụ
Bì ở phòng bên, mấy người khác đều nghỉ ngơi ở gian ngoài.

Sau khi nằm xuống, trong lòng Dương Ninh nghĩ tới đường ra sau này.

Phần nghề nghiệp quang vinh đệ tử Cái Bang này, Dương Ninh cảm thấy

mình không thích hợp, trước sự thật đã tới thế giới này, không cách nào
thay đổi nữa, có thể làm cũng chỉ có thể thích ứng cuộc sống ở thế giới này.

Khiến hắn bất đắc dĩ là, thời đại này không phải bất kỳ một thời đại lịch

sử nào trong trí nhớ của mình, nếu không bản thân mình có biết trước sự
việc, dùng ưu thế tiên trí có thể thành tựu một phen.

Trước khi xuyên việt hắn làm ăn buôn bán, trong lòng cảm thấy với kinh

nghiệm buôn bán mình tích góp từng chút một, chưa hẳn không thể thành
tựu một phen tại thế giới này. Nhưng hiện giờ hắn là người không có đồng
nào, cho dù muốn buôn bán, cũng không có chút tiền tài khởi động, hơn
nữa không hề hiểu rõ tình hình thị trường hiện giờ, trong lúc nhất thời
không có khả năng bước vào con đường kinh thương.

Lật qua lật lại hơn nửa ngày mới mơ màng thiếp đi, có lẽ thân thể này

mới bệnh thân thể quá mức mệt mỏi, sau nửa đêm cũng ngủ an ổn.

Ngày tiếp theo đang ngủ thì bị Lão Thụ Bị đánh thức, mới phát hiện hắn

ngủ mãi tới giữa trưa, mưa gió sớm đã ngừng lại. Dương Ninh đứng dậy ra
cửa, không khí sau cơn mưa mang theo mùi bùn đất và cỏ xanh đan xen,
chui vào mũi thấm tới ruột gan, Dương Ninh tham lam hít lấy mới hơi, toàn
thân thoải mái một hồi.

Hắn nhìn chung quanh, mới phát hiện miếu thổ địa này nằm ở nơi vắng

vẻ, chung quanh không có bao nhiêu phòng xá, phía trước không xa có một
hồ nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.