CẦN THƠ XƯA VÀ NAY - Trang 265

Bến Nhị Kiều ra đời đã chiếm mất một số du khách của bến Ninh Kiều.

Trong đêm trăng, sóng nước Cái Khế gợn lăn tăn, nhuộm một màu vàng ẻo
lả tình tứ, du khách ngồi tâm sự với người yêu, khác nào Lưu Nguyễn nhập
thiên thai thanh thoát.

Cơn gió đùa mơn man trêu ghẹo. Nàng nép mình vào chàng như tìm sự

che chở :

Sóng nước Nhị Kiều xinh đẹp quá,

Tình em trao gửi đẹp chăng anh ?

Như say sưa với sóng nước, sóng tình, chàng cầm lấy tay nàng, mắt

nhìn sâu đáy nước :

Bao giờ Cái Khế không còn nước,

Mình mới không nên nghĩa vợ chồng.

Ân tình đẹp, khung cảnh đẹp, bến Nhị Kiều duyên dáng chẳng tàn

phai. Cảnh vắng đêm thanh, trăng khuya rạng bóng, du khách càng dễ đắm
say lòng ngắm cảnh, gợi nhớ đâu đâu.

Nếu du khách về viếng Tây Đô, thưởng lãm bến Ninh Kiều mà không

kịp đặt bước đến Nhị Kiều là một điều thiếu sót lắm :

Anh về đường ấy xa xa

Có thương em nhớ đi qua Nhị Kiều

Trên trời điệp nở, ve kêu

Dưới sông sóng nước mỹ miều đó anh…

Em thường mong đợi tin lành

Về đây anh nhớ cau xanh, trầu vàng...

...Anh về thưa chuyện của nàng

Để mai cầu lễ đá vàng trăm năm.

(Thơ V. Th.)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.