CẦN VƯƠNG, ĐÔNG DU - Trang 455

- Ông cho Nhương đến đây, ta khuyên bảo hắn.

- Thưa thượng quan, rồi ngài cho nó xuất ngũ, để khỏi lây tật xấu sang

người khác.

Quang Bích vuốt vuốt chòm râu dài ngẫm nghĩ. Dùng người dân tộc

đánh giặc là chính sách. Người Kinh không thể riêng mình giữ được nước...
Ông sẽ sàng nói ý đó với Đề Hoan. Hoan rất trọng lời khuyên của Quang
Bích, nhưng không muốn xuê xoa gượng nhẹ với Đốc Nhương. Ông nói
như dao chém đá:

- Thì xin quan cho nó đi nơi khác.

Quang Bích mủm mỉm cười, một lúc sau mới nói:

- Cho nó đi đâu bây giờ?... Ông thường nhận đánh giặc ở nơi khó khăn

nguy hiểm nhất, mà lại ngại nhận một nghĩa quân khó bảo ư?... Ông đã ngại
thì còn ai nhận?

Quang Bích nói khiến Hoan phải nghĩ. Đúng là từ khi làm quân vụ ở

Hưng Hóa, Hoan chưa bao giờ từ chối việc khó. Rừng sâu nhiều cọp beo,
muỗi vắt, Hoan mở đường vào trước. Khi giặc truy kích, Hoan đi sau, dùng
mưu cản giặc, để đồng đội thoát hiểm. Thế mà...

Để Hoan suy nghĩ thêm, Quang Bích đặt tay lên cái vai to rộng của

Hoan:

- Ông cứ về làm việc khác. Để tôi gặp Nhương xem sao đã. Việc rồi

đâu sẽ ra đó.

Chiều hôm ấy, Đốc Nhương được gọi đến gặp quan Hiệp thống.

Nhương quê ở Mường Lay. Từ khi lập dân dũng ở vùng dân tộc thiểu số,
Nhương được cử làm đội trưởng, lên sơn phòng Hưng Hóa luyện tập. Khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.