CÁNH CỬA - Trang 131

– Đây là một câu chuyện văn học.

– Tôi cứ cảm thấy Cố Phán Phán giống như cánh tay bị chặt đi ấy. Tuy

không còn được cấu tạo từ những bộ phận hữu cơ sống giống như khúc gỗ
đã bị chặt ra từ thân cây nhưng cô ấy vẫn đang bò tới hòng tóm lấy tôi…

– Nỗi sợ của anh thật bệnh hoạn!

– Không phải sợ hãi, mà là linh cảm!

– Tôi chỉ tin vào những dấu hiệu cảnh báo!

– Từ từ rồi cô sẽ tin thôi.

– Nếu anh linh cảm thấy cánh tay sắp tóm lấy anh là tay của cảnh sát thì

tôi còn tin được. Thể nào họ cũng điều tra ra Cố Phán Phán còn một số điện
thoại công khai khác. Nhờ số điện thoại này, họ sẽ dò ra tận gốc và lần
được những người có liên quan. Anh từng liên lạc với cô ta nhiều lần, chắc
chắn sẽ không thoát nổi đâu.

– Vậy… Phải làm thế nào?

– Tôi chẳng dạy anh mấy bài nói dối rồi đó sao? Nếu không biết nói thế

nào thì cứ khai rằng mình không biết gì hết.

– Nhưng họ có máy kiểm tra nói dối…

– Tâm lý anh yếu đến thế sao?

– Cô không biết thì thôi, xác suất chính xác của máy nói dối lên tới chín

mươi tám phần trăm cơ đấy. Người ta có thể khống chế cảm giác hồi hộp,
nhưng khó lòng kiểm soát được hơi thở và điện trở bề mặt da…

– Anh yên tâm, máy nói dối không đủ để làm chứng cứ định tội đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.