CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 104

Hắn cười cười, nhẹ giọng hỏi: "Có người khi dễ ngươi?"

Người này quả nhiên là thông minh.

Trương Khởi cúi đầu thấp hơn, đôi môi nàng mím thật chặc, không có

thưa phải, nhưng cũng chưa nói không phải.

Tiêu Mạc thương tiếc thở dài một tiếng, nói: "Ngươi cũng không dễ

dàng." Đảo mắt, hắn nghiêm túc nói: "Nghe nói bây giờ ngươi học tập ở đại
học đường? Ngươi phải bắt được cơ hội này, về sau đừng nói càn mấy lời
như viết thi phú mỹ nhân hay là huệ chất lan tâm gì đó. Ngươi biết, qua
mấy triều đại tới nay, viết mỹ nhân phú, đều là viết về mỹ nhân có gương
mặt và dáng người động lòng người."

Trương Khởi ngẩng đầu lên, nàng nhìn Tiêu Mạc, gương mặt xinh đẹp

của nàng ánh ngược vào tròng mắt đen của hắn.

Trương Khởi nhìn hắn một cái, đột nhiên cúi cúi, nói: "A Khởi biết Tiêu

Lang là một người tốt bụng, ta. . . ." Nàng cắn cắn môi, từ trong lòng móc
ra bức họa mình thêu, cầu xin: "Tiêu Lang có thể mang bức họa này của ta
đi bán không? Ta biết rõ cửa hàng phía ngoài có bán cái này. Ta... ta không
có tiền dùng. . . ."

Nhìn Trương Khởi cắn môi, mặt quật cường lại hơi luống cuống, Tiêu

Mạc không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng càng thương tiếc hơn.

Hắn nhận lấy bức họa nàng đưa tới, từ từ mở ra.

Vừa nhìn, hắn liền ngây người.

Nghiêm túc nhìn một hồi, Tiêu Mạc hỏi "Đây là do ngươi vẽ?" Trương

Khởi không thể nói không phải, chỉ cần là người biết thêu thùa, thì nhìn qua
liền biết rõ nó vừa mới làm xong trong hai ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.