CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1087

cực kỳ gầy gò.

Chẳng những gầy gò, bóng lưng thẳng tắp kia lại mang cho người khác

cảm giác nặng nề cô độc.

Chỉ là mấy canh giờ không thấy, Lâu thất nữ nhìn hắn, đột nhiên lại thấy

sợ.

Thật may là, lão tộc là một chững chạc. Hắn ta thi lễ với Lan Lăng Quận

Vương xong, cũng không đợi hắn hỏi thăm, liền nghiêm túc nói: "Trường
Cung, chuyện Trương thị mất tích không hề có liên quan đến Lâu thị chúng
ta. Mặc dù trong tộc là có người mang tâm tư này, nhưng họ vẫn chưa kịp
ra tay." Hắn giơ tay lên, nghiêm túc thề nói: "Lời này của ta nếu là có gì dối
trá, thì sẽ bị sấm sét bổ đầu."

Lời thề này lập ra vo cùng nặng.

Ở nơi này hầu hết đều tin theo Phật giáo, tin vào thuyết luân hồi, không

nghi ngờ thế đạo, vì thế lời thề này của tộc lão rất có tình thuyết phục.

Cảm thấy Lan Lăng Vương nhìn mình, với thói quen ngang ngược kiêu

ngạo thành tính Lâu thất nữ cũng đi lên trước, nàng cúi đầu, lần đầu tiên
tựa như đứa bé hèn nhát mà nói: "Ta không có, thật sự không có", rồi nàng
ta ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói tiếp: "Ta cũng có thể thề."

Đang lúc ấy thì, một hồi tiếng xe ngựa dồn dập truyền đến, rồi vội vã

dừng lại, Trịnh Du nhảy xuống, vội vàng chạy đến trước mặt Lan Lăng
Vương, nói: "Hiếu Quán, ngươi đừng sợ, nhà ta cũng đã phái người đi ra
ngoài hỏi thăm rồi. Chậm nhất là ngày mai sẽ có tin tức thôi."

Nàng đi lên phía trước, ân cần quan sát vẻ mặt cô đơn tiều tụy của hắn,

dịu dàng nhỏ giọng nói: "Đừng như vậy....... ngươi cũng mệt muốn chết rồi
mình, không chỉ có ta, mà nếu A Khởi biết, cũng sẽ đau lòng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.