CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1694

Trương Khởi nhấp vài ngụm trà, sau đó đặt chung trà ở trên bàn nhỏ:

"Tay mẫu thân ta bị trượt, đi mang hộp gỗ chạm khắc sơn thủy (*) đến
đây."

(*) chạm khắc sơn thủy: chạm khắc cảnh nước từ trên núi chảy xuống

"Vâng."

Một loạt tiếng bước chân vang lên.

Không bao lâu hộ vệ họ Thành cầm cái hộp gỗ, kính cẩn lễ phép dâng

lên trước mặt Trương Khởi.

Trương Khởi đặt nó ở trên bàn nhỏ. Chậm rãi giao cho Trương Tiêu thị,

ôn nhu nói: "Mẫu thân, đây một chút tâm ý của A Khởi, kính xin chớ nên. .
. . . ."

"Phịch ——" một tiếng, lại một lần nữa. Giọng nói của nàng vừa vang

lên, hộp gỗ này bị Trương Tiêu thị vung tay áo một cái, nặng nề rơi xuống
đất! Mắt thấy này hộp gỗ này sẽ lại vỡ vụn thì đột nhiên Trương Cẩm xông
về phía trước, nàng khom người lại vội vàng đưa tay cứu lấy hộp gỗ.

Không nghĩ tới nữ nhi sẽ đưa tay ra, Trương Tiêu thị giận dữ, nàng oán

hận trừng mắt nhìn Trương Cẩm một cái, sắc mặt nhất thời lúc xanh lúc
trắng, ngược lại Trương Cẩm tuy là mặt trắng bệch nhưng vẫn nhỏ giọng
kêu: "Mẫu thân. . . . . ." Trong giọng nói của nàng mang theo cầu xin. Lúc
nàng xuất giá mang theo không ít đồ cưới, nhưng kết hôn hơn hai năm,
Trương Cẩm vì vãn hồi tâm của trượng phu cùng mẹ chồng, trên dưới thu
xếp thực mất không ít. Hơn nữa người có lòng tính toán, đồ cưới của nàng
đến nay không còn một phần ba. Trương Khởi đặt cái hộp gỗ tùy ý ở trên
bàn nhỏ, đều có thể làm bảo bối giấu đáy rương của nàng, khiến nàng có
thể Đông Sơn tái khởi(*) lúc khốn đốn trong tương lai, nàng thật sự là
không nỡ bỏ. Dù cho không còn mặt mũi, nàng cũng không nỡ. . . . . .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.