CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 1799

thật, thiếp cái gì cũng không tranh. Chàng muốn cho nàng làm chánh phi
của chàng, thiếp cũng chấp nhận, chỉ xin chàng đừng tuyệt tình đuổi thiếp
đi như vậy. . . . . ."

Nàng che đôi tay, ô ô khóc thút thít.

Lan Lăng Vương quay đầu lại.

Đứng ở trước mặt hắn khóc đến thở không ra hơi, ăn nói khép nép cầu

xin hắn, là bằng hữu tốt nhất thời thơ ấu của hắn, là người hắn đã từng xác
định trở thành thê tử lý tưởng nhất.

Tình hình hiện tại của nàng hắn cũng biết một chút. Hiện tại nàng không

có bằng hữu, cũng không có người theo đuổi. Kể cả trở lại Trịnh thị, cũng
bởi Hồ hoàng hậu không thích nàng, mà bị gia tộc bài xích. Về phần mẹ kế
của nàng, lại càng nói lời ác độc.

Đã từng, nàng có việc gì khó xử, rất thích nói với hắn, mà chỉ cần hắn có

khả năng, cũng sẽ giúp đỡ nàng. Cuộc sống như vậy bắt đầu từ khi hắn lên
bảy tuổi. Khi hắn mười ba tuổi, hai người mới dần dần không thân cận như
thế nữa.

Hôm nay, nàng ở trước mặt hắn khóc như vậy, cầu xin như vậy, thậm chí

tự động buông tha vị trí chánh thê chi, bất tri bất giác, Lan Lăng Vương
than nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Nghe thấy hắn thở dài, cảm thấy hắn thở dài tức là mềm lòng, nội tâm

Trịnh Dung vui vẻ, tiếng khóc càng lớn hơn.

Một hồi lâu, nàng nghe thấy giọng nói của hắn trầm thấp mà ôn hòa

truyền đến: "A Du."

Trịnh Du nghẹn ngào lên tiếng: "Trường Cung chàng nói."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.