CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 196

khăn tay, vừa muốn giúp nàng lau nước mắt, nhưng tay kia đưa tới khuôn
mặt nhỏ nhắn, lại cứng lại.

Trương Khởi làm như bị sự vụng về khó được của hắn ép cười, nàng

buột miệng cười, giận trách liếc hắn một cái.

Trăng sáng như nước, gió xuân từ từ, cái nhìn này, giống như nước thu

chảy ngược, trời cao chảy sông, đâu chỉ là đẹp không sao tả xiết?

Rõ ràng còn là một thiếu nữ cực kỳ non nớt, nhưng vẻ phong tình quyến

rũ, thực thực khó tả khó nói hết!

Lần này, Tiêu Mạc thật ngây dại.

Hai gò má Trương Khởi ửng hồng, nàng nhanh chóng đoạt lấy khăn

trong tay hắn, lung tung lau nước mắt, rồi ném khăn về ngực hắn, sau đó
xoay người liền trượt. . . . Nàng không phải cố ý muốn hấp dẫn hắn, thật là
không cẩn thận. Có chút động tác, đều do bản năng của thân thể này.

Tiêu Mạc ngơ ngác nhận lấy khăn nàng ném tới, ngơ ngác nhìn nàng

xoay người, thấy nàng sắp rời đi, hắn không biết từ nơi nào tới hơi sức, vèo
vươn tay giữ lại bả vai của nàng.

Khi Tiêu Mạc kéo Trương Khởi vào trong ngực mình thì một tiếng cười

trộm đè thấp truyền đến, "Ngươi được đấy Tiêu Lang, cô tử cả sảnh đường
đều đang tìm ngươi, ngươi lại dắt một tiểu cô tử chàng chàng thiếp thiếp."

Một bóng người từ trong rừng cây lao ra. Hắn tung người nhào tới sau

lưng Tiêu Mạc, thuận tiện vươn tay đến cánh tay Trương Khởi, miệng là
hét lên: "Kiến Khang Tiêu Lang bực nào nhân vật, lại bị một tiểu cô tử mê
hồn phách, không được, ta phải ngó ngó."

Âm thanh mang theo giọng vịt đực đặc biệt lúc thiếu niên trổ mã, không

phải Trần Ấp thì là người nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.