CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 500

Đảo mắt, một cây sáo mới tinh liền đưa đến trong tay Trương Khởi.

Thấy Trương Khởi nhận lấy, Trương Hiên nhỏ giọng hỏi: "Muội thật biết?"

Trương Khởi trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng cười nói: "Tất nhiên biết."

Dứt lời, nàng xoay người, đối mặt hoa đào tuôn rơi theo gió xuân, nức

nức nở nở thổi lên.

Mà lúc này, một thiếu niên đang nở nụ cười, "Tiểu cô tử cũng muốn thổi

sáo? Ngươi sai lầm rồi, Chi Húc rất thông thạo . . ." Mới nói tới đây, tiếng
cười của hắn ngừng lại, tiếng cười cợt của chúng lang quân bên cạnh cũng
ngừng lại.

Tây Uyển nơi xa, có tiếng sáo nhẹ nhàng truyền đến. Phía bên phải, còn

có mấy cô tử còn trẻ đang cười cợt.

Nhưng tất cả âm thanh này, bọn họ đều không nghe được.

Tiếng sáo như gió xuân, phiêu đãng mà lên, phiêu đãng mà qua, phiêu

đãng rơi xuống, giống như cánh hoa bay múa.

Trương Khởi vốn có thiên phú, phương diện kỹ xảo không kém người

khác chút nào. Khác người là, tâm tư của nàng như lối nhỏ vào chốn vắng,
đã sớm biết sung sướng sầu khổ ở thế gian.

Cho dù như thế, bài ca vẫn còn réo rắt, cứ như một con chim yến yếu ớt,

vui mừng múa trong ánh sáng hết lần này đến lần khác. Vẻ đẹp của nó, sinh
mạng của nó, chỉ có ở mùa xuân rực rỡ, dù nó vô lực xông về bầu trời,
nhưng nó vẫn một lần lại một lần, nhất định ở trong mưa xuân gió xuân,
chiếu xuống bóng dáng tươi đẹp rạng rỡ.

Tiếng cười cợt nơi xa cũng càng ngày càng nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.