CẢNH XUÂN NAM TRIỀU - Trang 694

như càng nhát gan, nàng càng thêm dựa sát vào Lan Lăng vương, thân thể
nho nhỏ cũng rụt lại về phía sau hắn.

Bên trong cực kỳ yên tĩnh, bỗng nhiên Lan Lăng vương cất tiếng cười to

lên

Hắn ít khi cười, còn cười lớn như vậy, cực kỳ hiếm thấy. Mọi người đồng

thời nhìn về phía hắn. gió cuồn cuộn nổi lên từ hắn bay ra, thổi lên áo bào
của hắn, Lan Lăng vương cười to, giống như thần tiên giữa đám người.

Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Lan Lăng vương dắt tay Trương

Khởi, vừa đi vừa cười to, thản nhiên vượt qua đám người, chốc lát liền biến
mất ở trong tầm nhìn của bọn họ

Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Thành

xanh mét, Lan Lăng vương mặc dù không nói ra một chữ, nhưng tiếng cười
của hắn rõ ràng mang theo vẻ đắc ý và nhạo bang. Hắn dám cười đắc ý như
vậy, dám khinh bỉ mình như thế

Không cần nói cũng biết, những người Chu ở phía sau khiếp sợ tới mức

nào. Lan Lăng vương đi được một lúc, từ từ thu hồi nụ cười, hắn cúi đầu
nhìn về phía Trương Khởi. Nhìn chằm chằm nàng vẫn sợ hãi như cũ, hắn
trầm thấp nói: "A Khởi thật sự làm cho người ta phải nhìn nàng bằng cặp
mắt khác xưa”

Hắn tự tay nâng cằm của nàng, xem xét cẩn thận sắc mặt của nàng, khóe

miệng cong lên, hắn khàn khàn nói: "Ta không hiểu A Khởi rồi....... Dường
như cưng chiều nàng cũng kinh sợ, nhục nhã nàng cũng sợ, hóa ra nàng đều
nhìn thấu mọi việc, hiểu rõ trong lòng. Loại sợ hãi này, cũng chỉ để được
người ta thương tiếc".

Thấy lông mi Trương Khởi không ngừng run lên, nghe lời của mình, trên

mặt của nàng lộ ra vẻ sợ hãi cùng xấu hổ, dường như đánh giá của mình,
làm cho nàng vừa lo lắng vừa vui mừng, một cái tiểu cô tử xáo trá ngụy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.