Trương Khởi không trả lời, nàng chỉ lẳng lặng ngẩng đầu lên, một đôi
con ngươi trắng đen rõ ràng giống như cảnh xuân đang lưu động, ánh mắt
sáng rỡ nhìn bốn nữ tử trước mặt, sau đó, lại một lần nữa, nhẹ nhàng nói ra
trước khi họ mở miệng: "Bốn vị tỷ tỷ, Viên giáo tập rất được các vị thúc bá
trong phủ tôn trọng. . . . . Hiện tại các tỷ tỷ ở cùng với ta, nếu người có lòng
đến nói với Viên giáo tập, nói không chừng giáo tập sẽ giận, ngài ấy mà
giận, các thúc bá rồi sẽ biết.
Nếu bởi vì chuyện nhỏ này, bởi vì người tầm thường như A Khởi, mà
làm tổn thương tình cảm giữa các tỷ tỷ và thúc bá, vậy A Khởi thật là có lỗi
lớn."
Âm thanh của nàng giống như nước mùa xuân, trên gương mặt thanh tú,
cũng đầy vẻ dịu dàng và thành khẩn, rất khó không khiến người ta có ấn
tượng tốt.
Bốn thiếu nữ bghe nàng nói xong ngẩn ra, đồng thời nhìn về phía Trương
Phiêu.
Trương Phiêu cắn cắn môi.
Nàng nhớ lại ánh mắt Viên giáo tập liếc về phía mình ở học đường lúc
nãy. Ánh mắt kia thật cao cao tại thượng, thật khinh miệt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Phiêu hận hận trợn mắt nhìn Trương Khởi một
cái, cắn môi nói: "Ngươi hãy thành thật một chút." Dứt lời, nàng xoay
người liền xông ra ngoài, ba thiếu nữ khác vội vàng cất bước đi theo.
Nhìn bóng lưng họ đi xa, Trương Khởi cười cười, nàng cầm văn phòng
tứ vảo, tiếp tục đi tới phòng của mình ở đằng trước.
Trở lại trong phòng, Trương Khởi tiếp tục thêu. A Lục bận rộn một lát
xong, bèn ngồi ở trên giường câu có câu không trò chuyện giết thì giờ với
Trương Khởi, "A Khởi, ngươi biết không? A Tú trong phòng ngũ cô tử,