CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 113

Dựa theo xếp đặt của Từ Hải Sinh, Trương Thắng kiên nhẫn không liên

hệ với người phía Kiều Tây nữa, tới buổi chiều ngày thứ tư mới cầm cuốn
sổ tay nhỏ ghi chép một đống số điện thoại, ngồi ôm điện thoại gọi liên hồi
mời người dự tiệc. Đám cán bộ thôn này xưa nay cứ mời ăn là đi, không
giống như cán bộ thành phố vờ vịt đùn đẩy năm lần bảy lượt, chỉ có điều
bọn họ ăn uống thống khoái thật, nhưng cung cách làm việc có thể khiến cả
Quách Y Tinh cũng phải lo gầy tóp đi trong thời gian ngắn.

Hôm nay trong số cán bộ hai cấp thôn xã thì quan chức lớn nhất là xã

trưởng Giả, tên là Giả Cổ Văn, cái tên hơi quái dị, lần trước mời cơm ông
ta tự giới thiệu, khi ông ta mới sinh ra còn chưa đặt tên, người cha không
biết chữ của ông ta nghe nói người có học vấn nhất mới biết được cổ văn
giáp cốt, thế là đặt tên ông ta như thế.

Mặc dù xã trưởng Giả khi còn đi học không ít lần bị bạn bè châm trọc,

nhưng lớn lên đúng là có mang theo chút văn khí, bất kể là tham gia hội
nghị gì, lãnh đạo chỉ cần nghe tới tên ông ta là không bao giờ quên được,
đó là điều ối người thèm mà không được, nên ông ta không đổi tên nữa.

Xã trưởng Giả mặt vuông vức, người thấp song rắn chắc, đôi mắt cá

vàng cứ luôn híp lại, trông có vẻ lờ đờ chậm chạp, thực ra rất khôn khéo.

Trương Thắng mời ông ta ăn cơm hai lần, người này ưa chuyện, có điều

chỉ giới hạn ở bàn rượu thôi. Khi nói chuyện với ông ta ở văn phòng, xã
trưởng Giả gần như ngồi lún vào ghế, hai mắt nửa khép nửa mở, nói thì thì
thào như sắp hết hơi, không giỏng tai lên mà nghe thì không biết ông ta nói
gì.

Tới bàn tiệc một cái là lưng ông ta thẳng tắp, giọng cũng vang như

chuông đồng, cái miệng không lúc nào khép lại, nếu không cho những thứ
dinh dưỡng vào mồm thì cũng phun ra toàn thứ không dinh dưỡng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.