CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 156

Trương Thắng lúc hành sự rất quyết tâm, nhưng giờ nghĩ lại có chút day

dứt:

- Sao thế, sợ rồi hả?

Từ Hải Sinh liếc nhìn y:

- Sợ thì không sợ, chỉ là trong lòng thấy dùng loại thủ đoạn này không

quang minh chính đại.

- Tiểu Trương à Tiểu Trương, sao cậu vẫn còn ngây thơ như thế? Quan

trường, thương trường là chốn người ăn thịt người, nói gì tới lương tâm
chứ. Lúc lão Giả chèn ép cậu, có niệm chút giao tình nào không?

Từ Hải Sinh đặt cốc rượu xuống, nghiêm túc nói:

- Nếu cậu không thấu suốt được đạo lý trong đó thì vĩnh viễn là kẻ thất

bại. Cho dù chuyến này thành công rồi, cậu phát tài lớn chăng nữa thì trong
cuộc sống về sau, cậu vẫn chỉ là một kẻ thất bại mà thôi. Từ cách cậu đánh
cờ, thực ra tôi đã nhìn ra tính cách của cậu, khi gặp được cơ hội, cậu không
bị động chờ đợi, mà là kẻ giỏi chủ động tranh cướp.

Trương Thắng ngạc nhiên lắm:

- Cướp?

- Đúng thế, đó mới là bản chất thực của cậu.

Từ Hải Sinh ngả người dựa vào lưng ghế, nhìn y với ánh mắt thầy giáo

chỉ bảo học sinh:

- Mọi thứ trên đời này đều phải dựa vào "cướp đoạt" để thành hiện thực,

từ cổ chí kim đều là như thế. Giang sơn phải cướp, nữ nhân phải cướp, sự
nghiệp phải cướp, chức vụ phải cướp, chỉ là thủ đoạn khác nhau mà thôi.
Thân ở thương trường ai không cướp thời cơ kinh doanh? Thân ở quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.