CAO THỦ KIẾM TIỀN - Trang 168

chỉ là người xem. Nay y là một nhà mạo hiểm, song tới khi nào khu Kiều
Tây mới khai phát đây.

Trên bàn cờ vận mệnh, con tốt nhỏ là y sẽ bị đẩy về phía nào.

Dù sao mình đã làm hết sức, giờ chỉ còn cách nghe trời định đoạt.

Tuyết vẫn đóng dày từng lớp, phủ lên tán cây, có điều ánh mặt trời đã

sáng hơn vài phần, trên con đường chính chạy xuyên qua thành phố,
Trương Thắng thong thả đạp xe, lúc nghĩ chuyện này lúc sang chuyện khác,
bất chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc ở trạm xe bus.

Đó là Trịnh Tiểu Lộ, cô mặc chiếc áo khoác ngoài màu xám đã hơi bạc

màu, cổ áo dựng cao, đầu đội chiếc mũ len kéo thấp chê kín tai, chỉ lộ ra
khuôn mặt yêu kiều thuần khiết đỏ bừng bừng vì giá rét, cô nhón chân nhìn
ra xa đợi chuyến xe của mình, đôi mắt ấy vẫn cứ trong như dòng nước suối.

Nhìn thấy cô, Trương Thắng theo tiềm thức bóp phanh, tuyết đóng trên

đường đã được công nhân vệ sinh quét hết, nhưng vẫn còn một lớp mỏng, y
phanh gấp làm cả chiếc xe trượt đi, phải chống một chân xuống mới trụ lại
được, bánh sau vẽ một vệt nửa vòng cung trên mặt đất.

Trịnh Tiểu Lộ bị tiếng phanh xe làm chú ý, nụ cười nhẹ thoáng nở trên

môi, lúm đồng tiền vừa hiện lên đã biến mất, gật đầu với y:

- Chào anh Trương.

Chóp mũi Trịnh Tiểu Lộ đỏ rực, hai má cũng vậy, trông như quả táo đỏ,

lúc này trông cô giống một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, còn chưa trưởng
thành, chỉ là mấy tháng rồi không gặp, cô gầy đi rõ rệt, cái cằm nhọn hơn,
đôi mắt to hơn, không biết dưới lớp áo mùa đông dầy, là thân hình đã gầy
ốm tiều tụy thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.