“Vậy mẹ còn nhớ rõ lúc đó còn có ai nữa không?”
“Sao lại không nhớ rõ? Đến nhà chúng ta ngoài chú Hàn còn có phu
nhân của hắn, còn có cô bé…”
“Chính là cô bé đó!” Cố Trạch Vũ nghe lão thái thái còn nhớ đến cô bé
kia, thần kinh run lên hưng phấn, thiếu chút nữa nhảy lên.
“Cô bé kia có việc gì sao?”
“Đó là con gái bảo bối duy nhất của chú Hàn, ở đại viện thành phố G
được gọi là “tiểu công chúa”. Con gần đây không phải là nhận được lệnh
của cấp trên là huấn luyện quấn sự ở một trường học sao…”
“Cái gì? !” lão thái thái vẫn không bình tĩnh kêu lên, “Con trêu chọc đến
cô bé nhà người ta rồi hả? Mẹ nói cho con biết nhiều lần rồi, cũng là lúc
con tìm người xác định quan hệ rồi, ngày ngày còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt
còn ra thể thống gì nữa! Hơn nữa, con chọc ai thì chọc, sao lại đi chọc đến
cô gái đoan trang, lanh lợi nhà người ta…”
“Làm sao mẹ biết được cô ấy đoan trang, lanh lợi?” Cố Trạch Vũ nghe
được lão thái thái có ấn tượng tốt với Hàn Lăng Sa, trong lòng buông lỏng.
“Mẹ làm sao mà không biết? Khi còn bé đã có dáng vẻ trắng nõn nà,
miệng lại ngọt. Bất luận con làm cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều
luôn tươi cười như hoa… hình như gọi là Hàn Lăng Sa… Hazzz… Sinh
con gái thật đỡ lo… Mẹ à… sớm muộn gì cũng bị con tức chết!”
“Được rồi…được rồi… Mẹ, bây giờ con nói chuyện nghiêm túc đây. Chú
Hàn tức giận cũng là vì… Hiện tại Sa Sa và con nói yêu nhau, chú Hàn lại
đau lòng, không bỏ được, cho nên…”
“Trạch Vũ, con phải nói thật cho mẹ biết, lần này con đã hạ quyết tâm
hay là kiểu đùa giỡn mới đây?”