“Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa. Xem ánh mắt hai cha con, thật
sợ rằng sẽ ăn thịt tôi mất!” Cố phu nhân đi tới bên cạnh Hàn Lăng Sa, thân
thiết kéo tay cô, “Đã dọa cháu rồi sao? Dáng vẻ kia của ba nó, chỉ là do
nhiều năm đã qua không gặp cháu nên có chút kích động. Cô nghe thấy
tiếng bước chân, nói là mọi người đã tới, ba nó còn tưởng rằng là Trạch Vũ
vào trước nên đã ra tay hơi mạnh… Cháu đừng để ý, ông ấy chính là người
duy nhất, yên tâm đi, Cố Trạch Vũ nhà chúng ta không như vậy…”
“Cô à, không sao đâu ạ, cháu biết rồi, không phải là bác cố ý.” Hàn Lăng
Sa thấy trong lời Cố phu nhân có chút mập mờ nên cảm thấy khá xấu hổ.
“Cháu không để ý là tốt rồi… Nếu không đi về, nó lại trách cô. Nói cô
đoán linh tinh hại ba nó bắt lộn người.”
“Mẹ…” Cố Trạch Vũ lần nữa mở miệng oán trách, “Tạm thời mẹ đừng
nói nữa có được không?”
“Ha ha… cái người này…không nói!” Cố phu nhân giận dỗi ngồi xuống,
tức giận chỉ chỉ Cố Trạch Vũ, “Đi gọi thức ăn đi!”
Cố Trạch Vũ nhún nhún vai, đi ra ngoài gọi thức ăn, mà Cố thiếu lại nhìn
Hàn Lăng Sa ngồi xuống sau mới ngồi xuống, mặt tươi cười quan sát một
lát, thấy đối phương cúi đầu ngượng ngùng mới cười lớn nói: “Tiểu công
chúa, mười sáu năm trước, lúc cháu đi cùng lão Hàn đến Bắc Kinh, cũng
không xấu hổ như vậy…”
Hàn Lăng Sa nghe vậy càng thêm xấu hổ, đỏ mặt hé miệng cười, không
biết trả lời như thế nào. Ngược lại Hàn Hành Viễn bên cạnh trực tiếp trợn
mắt với Cố thiếu: “Lão Cố, khuê nữ nhà tôi từ khi vào cửa đến giờ đều bị
nhóm người của anh nói cho đỏ mặt nhiều lần, nếu là người mà anh yêu
thương thì đã đau lòng lâu rồi. Cái gì cũng phải có chừng mực chứ, đừng
thấy tôi giờ mới ra bệnh viện, anh mà chọc đến nó, tôi không khách khí
đâu!”