CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 149

khó hiểu. Mình phải xuống thị trấn nhờ sự giúp đỡ. Nhưng quá muộn rồi.
Họ đã chềt cả. Không thể tin nổi. Vài phút trước thôi họ còn sống khoẻ
mạnh.
– Em đứng dậy được không?
– Em ... em nghĩ là được.
Milo giúp vợ đứng dậy. Một cơn choáng dội đến, cô đứng yên đợi cho nó
qua đi.
Milo quay sang nhìn xác máy bay. Những ngọn lửa bốc càng cao hơn.
– Ra khỏi đây thôi. - Anh nói. - Cái đồ khỉ này sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Họ lặng lẽ tránh ra và nhìn lửa cháy. Giây lát sau đó, một tiếng nổ vang lên
từ thùng nhiên liệu và cả chiếc máy bay bốc lửa ngùn ngụt.
– Chúng ta còn sống, thực là một phép lạ. - Milo nói.
Ellen nhìn xác máy bay đang cháy. Một điều gì đó bỗng chập chờn trong
óc, nhưng cô chưa định hình được nó. Một điều gì đó về Scott Industries.
Đôt nhiên cô hiểu ra.
– Milo!
– Gì vậy? - Anh không thực sự để ý nghe.
– Đó là số phận.
Sự sốt sắng trong giọng cô khiến anh quay lại.
– Cái gì thế, em?
– Scott Industries. Nó thuộc về anh rồi – Anh không ...
– Milo, Chúa ban nó cho anh. - Giọng cô tràn ngập một sự xúc động mãnh
liệt. - Cả cuộc đời anh đã sống dưới cái bóng của ông anh lớn. - Lúc này ý
nghĩ của cô đã trở nên rõ ràng, mạch lạc và cô quên hết cả cơn choáng
váng, sự đau đớn. Lời nói tuôn ra ảo ạt tới mức cả người cô rung lên. - Anh
đã phải làm công cho Byron suốt hai chục năm để xây dựng nên cái công ty
này. Cũng như ông ấy, anh đã phải lo lắng cho sự thành đạt của công ty,
nhưng ông ấy, ông ấy có bao giờ tính công cho anh không? Không! Cái
công ty này nó luôn là công ty của ông ấy, thắng lợi của ông ấy, lợi lộc của
ông ấy. Nào, cuối cùng thì bây giờ anh cũng có cơ hội được thừa hưởng
những gì của chính mình.
Anh nhìn cô, hoảng sợ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.