CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 152

người chiếc áo ngủ màu hồng đã bị rách và một chiếc chăn quấn quanh.
Milo nhìn Patricia một lúc lâu, mắt đẫm lệ, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Anh thì thầm:
– Chúc hạnh phúc, cháu yêu!
Tiếng khóc đã đánh thức Asuncion Moras. Trong lúc ngái ngủ, bà tưởng đó
là tiếng be be của con dê hay con cừu.
Làm sao nó lại sổng được khỏi chuồng thế nhỉ?
Làu bàu, bà chui khỏi đệm ấm, khoác chiếc áo cũ đã bạc màu và đi ra cửa.
Khi thấy đứa trẻ đang nằm dưới đất gào khóc, giãy giụa, bà kêu lên:
– Madre de Dies! Ôi, lạy Chúa.
Bà lớn tiếng gọi chồng.
Họ mang đứa trẻ vào nhà, rồi cứ chằm chằm nhìn nó. Đứa trẻ không ngừng
khóc và da thịt dường như đã tím tái.
– Phải đưa nó vào viện thôi.
Họ vội vàng quấn thêm cho đứa bé một cái chăn, bế ra chiếc xe vẫn dùng
để chở khách để đưa nó đến bệnh viện và ngồi đợi trên chiếc ghế băng
ngoài hành lang. Ba mươi phút sau một bác sĩ đến mang đứa trẻ đi khám.
Khi trở lại, bác sĩ nói:
– Cô bé bị cảm lạnh.
– Thế nó có sống được không?
Ông bác sĩ nhún vai.
Milo và Ellen lập cập đi vào trạm cảnh sát ở Avila. Viên trung sĩ trực ban
nhìn hai nhà du lịch bê bết bùn đất.
– Xin chào! Tôi giúp gì được ông bà?
– Một tai nạn kinh khủng, - Milo nól. - Máy bay chúng tôi bị đâm phải núi
và ...
Một giờ sau đội cứu thương lên đường. Khi họ tới nơi thì chẳng còn gì để
xem ngoài những mảnh xác máy bay còn đang âm ỉ, và những hành khách
đã cháy đen.
Cuộc điều tra về vụ tai nạn máy bay của chính quyềnTây Ban Nha được
tiến hành qua loa.
– Lẽ ra viên phi công không được liều lĩnh bay vào một cơn bão mạnh như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.