CẬU CHÓ - Trang 57

- Đi Bình Định cũng được nhưng làm sao bằng Đội Lệ một Huyện

Phủ tại Thanh Hóa tha hồ mà sung sướng giàu có, hỏi lại coi chú có
bằng lòng nán chờ ít lâu nữa không? Hễ khuyết Đội Lệ ở Huyện nào
là Qua cho chú em đi Huyện đó. Ở một năm tại Thanh Hóa còn
sướng gấp một trăm lần ở ba năm tại Bình Định.

Cô vợ bé về cho bố hay nhưng Cai Khố Vàng lắc đầu đáp:
- Trứng khôn hơn rận, mi biết cái chi mà bày đặt chờ đợi, mi

không biết chớ cả đất Huế này ai mà không biết Cụ Thượng Ông sợ
Cụ Thuợng Bà một phép. Mi ở với Ông Cụ được ngày nào hay ngày
ấy, chớ khi Cụ Bà bắt được thì mồ tổ mi cũng nát. Cụ Bà dám bắt Cụ
Ông phải bỏ tù tao Cụ Ông cũng mần ngay. Lúc đó thì không còn
tình nghĩa chi hết. Cụ Ông sợ Cụ Bà như cọp, mi phải xin ngay cho
chú đi Đội Lệ ở Bình Định cũng được. Đi Đội Lệ Bình Định trước đã
rồi sau này có khuyết chân Độ Lệ Thanh Hóa thì xin sau cũng được.
Chú lại đổi từ Bình Định ra Thanh Hóa có chi đâu mi phải lần lựa.

Con gái thầy Cai Khố Vàng theo đúng lời cha dặn, nài nỉ Cụ Lớn

giận dỗi với Cụ Lớn, khi Cụ Lớn đến nhà cô ở. Cô nằm ỳ ra như
khúc gỗ mặc cho Cụ Lớn xoay vần làm sao thì xoay. Cô không còn
chút hứng thú ái ân như mấy hôm trước làm Cụ Lớn phải điên lên
hỏi:

- Mi làm sao như người đau đó?
Cô nũng nịu:
- Em chẳng đau đớn chi cả nhưng em buồn vì chú em khóc lóc đòi

tự vận khi nghe em nói ráng đợi Cụ Lớn cho đi Đội Lệ Thanh Hóa,
mẹ em cũng khóc...

Nói rồi, nàng khóc thê thảm. Nàng kể lể khổ sở làm cụ nóng ruột.

Phút ái ân bên người đẹp đối với cụ là những phút thần tiên. Cụ thu
vén mãi mới có ngày giờ đến với em thì nay em lại làm mình làm
mẩy làm cho Cụ Lớn chán ngán không còn thấy thích thú là chi nữa.
Cụ mệt phờ ra mà chẳng thấy sảng khoái như mọi lần. Cụ nhìn đồng
hồ thấy đã 11 giờ rồi. Cụ phải về Dinh. Cụ Thượng đã về xe kéo do
Thập Hồ kéo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.