CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 188

biết cả cách bước đi, phải tập đi lại trên bãi cỏ. Lúc anh ngã, có một cô gái
đã đỡ anh dậy, nhưng khi anh đã đứng lên, cô ấy lại quay lưng bỏ đi khiến
anh không tài nào trông thấy mặt.

Hôm sau, Giang Thiệu Minh thức dậy thì trời đã sáng rõ. Anh ra ngoài

ăn sáng, nhân tiện thăm dò tin tức. Số hộ gia đình trong thôn làng không
nhiều nên chẳng mấy chốc Giang Thiệu Minh đã tìm ra một người tên Dư
Nhất Tài. Thật may mắn, vì chỉ hai ngày nữa là gia đình Dư Nhất Tài sẽ về
thăm quê vợ, nếu anh đến muộn thì có lẽ không thể gặp được họ.

Dư Nhất Tài không biết vì sao Giang Thiệu Minh đến tìm mình nhưng

vẫn rất nhiệt tình đón tiếp. Vợ anh ta còn chuẩn bị cơm mời Giang Thiệu
Minh dùng bữa.

Trong nhà, mọi thứ đều vô cùng đơn sơ, mạng nhện giăng đầy giằng trụ

gỗ giữa nhà.

"Nhà cửa sơ sài có vậy, ông chủ Giang thông cảm." Dư Nhất Tài cười

cười, "Ông chủ vẫn còn nhớ đến tôi, thật là vinh hạnh."

Giang Thiệu Minh nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh có biết nhiều

chuyện riêng của tôi không?".

Dư Nhất Tài tròn mắt kinh ngạc.

"Sau khi gặp tai nạn, tôi đã bị mất trí nhớ. Tôi muốn tìm hiểu một số

chuyện cũ, anh có thể nói với tôi những gì anh biết."

Trên mặt Dư Nhất Tài lập tức hiện rõ mấy chữ "hóa ra là vậy", sau đó,

anh ta gãi đầu, "Thực ra tôi cũng không biết nhiều lắm, tôi chỉ là người làm
thuê, đâu có được mấy lần tiếp xúc với ông chủ...".

"Cứ nói những gì anh biết là được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.