Đám đông bên ngoài nhà trẻ thưa dần, con đường thoáng cái trở nên rộng
hơn. Giang Thiệu Minh khởi động xe rời đi. Khi ra đến đường lớn, điện
thoại bỗng đổ chuông, anh nhìn dãy số xa lạ hiện trên màn hình. Chuông
reo lần thứ hai, anh mới uể oải nhấc máy lên nghe.
"Là em!" Tống Ngữ Vi dè dặt, "Em...".
Dù là nghe qua điện thoại, nhưng Giang Thiệu Minh có thể cảm nhận
được đối phương có rất nhiều điều muốn nói mà không biết bắt đầu từ đâu.
"Tôi biết rồi." Anh lên tiếng.
"Mai em ra viện. Anh có đến không?"
Giang Thiệu Minh nhìn phía trước, ngón tay khẽ gõ xuống lo lắng, "Cô
đã chuẩn bị tốt chứng cứ chưa?".
"Chứng cứ? Thiệu Minh, anh đừng như vậy với em có được không? Anh
như vậy, sẽ khiến em rất đau lòng."
Giang Thiệu Minh trầm mặc giây lát, "Tôi biết rồi, mai tôi sẽ tới."
Cúp máy, anh lái xe đến thẳng bệnh viện Tá Minh. Bệnh viện này do bố
của Lưu Lỗi thành lập, về sau bố anh cũng đầu tư khá nhiều. Người nhà họ
Giang trước giờ đều tới đây khám sức khỏe.
Giang Thiệu Minh đã nghe ngóng được hôm nay bố của Lưu Lỗi không
có mặt ở bệnh viện. Anh đến gặp trợ lý tên Tiểu Trần, người này quản lý tất
cả hồ sơ bệnh án của nhà họ Giang. Khi được Giang Thiệu Minh yêu cầu
xem bệnh án trước kia, Tiểu Trần không hề nghi ngờ gì, lập tức lấy tài liệu
ra cho anh xem.
Giang Thiệu Minh xem một lúc lâu rồi hỏi: "Chỉ có vậy thôi sao? Tôi
muốn toàn bộ bệnh án của tôi."