CÂU ĐỐ BÍ HIỂM - Trang 39

Tôi liếc mắt về chiếc đầu lâu. Nó đứng trên nệm ghế bên cạnh. Bao giờ

về tới nhà, chắc tôi phải cho nó vào trong túi kín rồi mới xách lên cao. Để
người khác nhìn thấy tôi cầm trong tay một chiếc đầu lâu thật sẽ chẳng là
chuyện hay ho gì.

Trong nhà để xe cũng có một vài người, nhưng tất cả đều đang lúi húi bên

những chiếc ô-tô cách tôi một quãng khá xa. Chẳng ai nhìn thấy cảnh tôi
đút chiếc đầu lâu vào túi xách.

Sự kiện sau đó ập tới chỉ có thể được coi là một sự tình cờ may mắn.

Trước khi tôi kịp vào thang máy thì cửa bất chợt mở ra và ông chủ nhà tiến
vào nhà để xe. Bàn tay phải của ông ta xách một hòm đựng dụng cụ. Nhìn
thấy tôi, ông chủ nhà đứng phắt lại, cứ như thể tôi đã trở thành một tên tội
phạm trầm trọng. Ánh mắt ông ta đầy nét ngạc nhiên.

- Sao thế?

- Ông Singlair. Ra ông ở đây.

- Dĩ nhiên rồi, mặc dù hiếm khi tôi về nhà vào giờ này.

- Lẽ ra tôi phải biết như vậy. - Nét mặt người chủ nhà lộ rõ vẻ cáu kỉnh.

- Sao, tại sao ông lại phải biết chuyện đó?

Ông ta nhún vai.

- Nếu biết thì tôi đã bảo cô ta chờ ông về. Cô ta vừa mới hỏi về ông xong.

Cách đây chưa được mấy phút.

- Ai vậy?

- Một người lạ.

- Ông có thể miêu tả cô ta chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.