CÂY BÁCH BUỒN - Trang 36

chậm lại đôi chút. Không nên hối thúc nàng. Ban đầu sẽ gay go đấy. Nhưng
chẳng có gì cần băn khoăn cả. Chàng thành thực mong ước cô Laura sẽ còn
sống lâu. Bà là người thân yêu, luôn luôn tốt với chàng, kêu chàng đến ở
đây trong những kỳ nghỉ, và luôn luôn quan tâm đến những việc chàng làm.

Chàng không còn nghĩ đến cái chết hiện thời của bà nữa (trí óc chàng
thường thoát ra khỏi bất cứ sự phiền muộn cụ thể nào). Chàng không thích
hình dunh quá rõ rệt một nỗi buồn phiền nào cả. Ừ nhỉ, rồi mình sẽ rất thoải
mái sống ở đây, nhất là mình sẽ có nhiều tiền để được như vậy. Chàng tự
hỏi không biết cô mình đã để lại tài sản như thế nào. Thật ra điều đó chẳng
quan hệ gì. Đàn bà thường lưu tâm đến vấn đề tiền của để lại sẽ thuộc về vợ
hay chồng. Nhưng Elinor thì không thế. Nàng rất tế nhị, chẳng để ý nhiều
đến việc tiền bạc.

Chàng nghĩ “Không, chẳng có gì đáng băn khoăn cả - dù có điều gì xảy ra”.

Chàng ra khỏi khu vườn rau qua cái cổng ở phía cuối. Từ đó chàng thơ thẩn
đi vào khu rừng nhỏ có thủy tiên trổ bông. Cố nhiên bây giờ đã hết rồi.
Nhưng ánh nắng xuyên qua rặng cây còn tỏa ra màu sáng xanh rất đẹp.

Đúng lúc ấy chàng chợt thấy một nỗi bồn chồn kỳ lạ - niềm xao xuyến êm
dịu trước kia. Chàng cảm thấy, có một cái gì - một cái gì mà mình chưa
từng thấy - một cái gì mà mình muố, mình muốn…

Làn sáng xanh vàng rực, bầu không khí êm đềm - cùng với chúng là nhịp
mạch rộn ràng, là luồng máu xao động, là sự nôn nóng bất ngờ.
Một cô gái đi xuyên qua hàng cây tiến lại phía chàng - cô gái có mái tóc
nhợt nhạt và làn da ửng hồng.

Chàng nghĩ, “Đẹp ơi là đẹp, đẹp khó tả xiết!”

Có một cái gì nắm chặt lấy chàng; chàng đứng lặng yên, như thể tê cóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.