"Đừng động, để cho anh ôm em một lát nữa, một lát thôi..." Sức mạnh
từ tay Châu Tiểu Bằng nhẹ dần, nói nhỏ bên tai Hàn Mộ.
"Ai..." Một tiếng nói như có như không từ đôi môi của Hàn Mộ truyền
ra.
Được rồi, phóng túng như vậy một lần, chỉ một lần mà thôi. Cô phải
thừa nhận, Mùi hương trên người của anh Bằng rất ấm áp làm cô phải mê
luyến, cũng rất hoài niệm!
Anh Bằng cũng giống như sáu năm trước, ấm áp như vậy, đẹp trai như
vậy. Chỉ là, ấm áp và đẹp trai ở bên trong, lại thêm một chút thành thục
được tích lũy theo năm tháng!
Là những thành thục đã được tích lũy trong sáu năm qua sau!
Hàn Mộ vỗ nhẹ trên tắm lưng rộng của Châu Tiểu Bằng, gọi là một
tiếng, "Anh Bằng!"
Châu Tiểu Bằng ôm lấy bả vai Hàn Mộ, khẽ chau mày, "Tiểu Mộ, sáu
năm rồi, em đã đi đâu? Em biết anh lo lắng lắm không?"
Sắc mặt Hàn Mộ buồn bã, lắc đầu, "Anh Bằng, thực xin lỗi!"
Thực xin lỗi, để cho anh lo lắng sáu năm; thực xin lỗi, sáu năm trước
bỏ đi không lời từ biệt; thực xin lỗi, là tiểu Mộ thất ước rồi. Thực xin lỗi...
"Không cần phải xin lỗi!" Châu Tiểu Bằng cắt đưt lời nói của Hàn Mộ
"Anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh!"
Không phải rời đi, vĩnh viễn cũngkhông muốn!
"Anh Bằng, anh..." Hàn Mộ cười chua sót , 'Đã không thể nào, ' một
câu nói kia thủy chung là không có nói ra.