Nếu như không tàn nhẫn, cuối cùng anh Bằng chỉ có thể càng bị
thương!
“Tại sao?” Châu Tiêu Bằng buông lỏng tay của mình.
Anh chỉ cảm thấy trái của mình như thủy tinh đã tan nát, đau lòng đến
mất đi cảm giác.
Cô rời đi sáu năm, anh cũng đã chờ đợi sáu năm. Sau năm qua, anh
liều mạng tìm kiếm tin tức của cô, một chút ít cũng không chịu buông tha.
Anh lo lắng, anh sợ, ánh mắt của cô bị mù, sẽ chăm sóc mình như thế nào;
anh khổ sở, anh ảo não, tại sao mình không chăm sóc cô tốt; anh tức giận,
anh bi thương, nếu như cô bị người xấu khi dễ thì đối với người tay trói gà
không chặt như cô , vậy phải làm thế nào?
Hôm nay, cô trở lại, đã trở lại thật tốt, mắt cũng khá. Nhưng mà, tại
sao anh lại có cảm giác có một cái gì đó đang lặng lẽ thay đổi, tựa hồ nhanh
đến mức anh cũng không bắt được!
Hàn Mộ ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch, “Không có vì cái gì! Chỉ
là đã sáu năm rồi, có một số thứ đã thay đổi, trở nên thông suốt.”
Bây giờ, cô chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện, lặng lẽ chúc phúc, sau đó,
cười nói hẹn gặp lại.
“Ha ha. . . . . .” Châu Tiêu Bằng hơi ngửa đầu, nhìn không khí cười
khổ, “Là thay đổi, là thay đổi!”
Như vậy, Tiểu Mộ sẽ trở nên cách anh càng ngày càng xa, càng ngày
càng xa. . . . .
“Anh Bằng, gặp lại sau!” Hàn Mộ nhìn ánh mắt của Châu Tiêu Bằng,
khẽ mỉm cười, nói từng chữ từng câu, “Anh Bằng, cám ơn anh đã yêu!”