Miệng Hàn Khuynh Thược nhếch lên, nhỏ giọng nói, “Tôi cũng hi
vọng nó là cái chìa khóa mở ra bảo tàng. Nhưng mà, mẹ bảo bối cũng đuổi
theo nó không tha, cái thanh chìa khóa vàng này nhất định không đơn
giản!”
“Con đang nói thầm cái gì?” Ninh Doãn Tích khẽ cúi đầu nhìn mặt
của Hàn Khuynh Thược.
Trước giờ vẫn cảm thấy cô bé này rất giống một người trong trí nhớ
của anh. Nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc là giống ai!
“Hừ. . . . . . Ông quản tôi!” Hàn Khuynh Thược ngước lên cái đầu nhỏ,
“Ông phải dẫn tôi đi gặp lão hồ ly của ông. Tôi muốn gặp ông ta!”
“Tại sao tôi phải đồng ý với con?” Ninh Doãn Tích buồn cười lộ ra nụ
cười nhàn nhạt.
“Không có vì cái gì.” Hàn Khuynh Thược nhún vai, “Xem tâm tình
của ông rồi! Chỉ là. . . . . .”
“Ha ha ha a. . . . . .” Hàn Khuynh Thược cười đến rung hết cả người,
“Chỉ là. . . . . . .”
“Chỉ là cái gì?” Lông mày Ninh Doãn Tích hơi nhướng lên. Tiểu nha
đầu này muốn treo hứng thú của anh lên sao?
“Chẳng lẽ, ông đối với cái chìa khóa vàng này một chút cũng không tò
mò sao?”
Tò mò?
Những lời đồn đãi bên ngoài mà anh nghe thấy đều không đáng là gì!
Cái chìa khóa vàng này là của Ninh gia anh, nếu ông cụ nhà anh không nói