Lông mày Hàn Khuynh Thược chau lên, người đàn bà này có phải là
thiếu não không? Con trai của mình làm không được lại đến làm phiền mẹ
bảo bối của nó. Sao bà ta không tự mình đi gặp con trai của mình để nói
chuyện đi?
Nói như thế nào đều con trai của bà ta thích mẹ nó, được không! Thế
nhưng lại xem mẹ nó là người đi cướp đoạt, bình thường mẹ nó thấy đàn
ông đều là chướng mắt!
"Tiểu Mộ, đây là con gái con?" Hứa Tâm Lam hỏi.
Nếu như Hàn Mộ thật sự lập gia đình, sanh con rồi, như vậy nó và
Tiểu Bằng hoàn toàn không có khả năng ở cùng một chỗ! Như vậy, nếu
Tiểu Bằng biết rồi, cũng sẽ hết hy vọng một cách triệt để rồi.
"Dạ!" Hàn Mộ cười nhìn Hàn Khuynh Thược, một tay vuốt ve qua đầu
nhỏ của nó.
Cái tiểu nha đầu này là con gái của cô, bảo bối của cô!
"Con lập gia đình?" Hứa Tâm Lam nhíu mày, "Ba của đứa nhỏ tôi có
biết không?"
Hàn Mộ vừa nghe, sắc mặt hơi đổi. Lập gia đình? Ba của con cô?
Hàn Khuynh Thược tinh mắt, thoáng cái thì phát giác được Hàn Mộ
run động tay đầu ngón tay trong nháy mắt.
Nó biết, mẹ nó chưa bao giờ nói chuyện về cha cho nó nghe. Có một
lần, nó bị bạn học ở nhà trẻ ức hiếp, mắng nó không có cha, là con hoang.
Nó sẽ khóc với mẹ rằng nó muốn cha. Lúc đó, sắc mặt mẹ liền trắng bệch!
Cho nên, bắt đầu từ lúc đó nó không nói chuyện về cha nó. Bởi vì sẽ
làm mẹ nó đau lòng, nó cũng rất ghét bỏ!