Ninh Doãn Tích nhíu lông mày lại, khẽ mỉm cười, "Đúng vậy! Tổng
giám đốc HM quang lâm, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này!"
"Tổng giám đốc HM? !"
Mọi người lại ồn ào thảo luận.
Người nữ tổng giám đốc trong một đêm năm năm trước tao nên thiết
kế HM chính là người phụ nữ trước mặt này sao? ! Nhìn có vẻ, người phụ
nữ này vẫn còn rất trẻ tuổi, không giống, quả thực không giống...
"Tiểu Mộ, cô ấy là tổng giám đốc HM?" Châu Tiêu bằng thì thầm,
giống như có chút không dám tin.
Hứa Tâm Lam cũng chấn động trong lòng.
Tổng giám đốc HM?
Hàn Mộ nhìn khóe mắt Ninh Doãn Tích khẽ cong. Người đàn ông này
cô thật sự không thể xem thường. Tốc độ điều tra nhanh như vậy, không tệ,
không tệ.
"Doãn Tích, xảy ra chuyện gì?" Ninh Trúc Mặc nhìn Hàn Mộ hai mắt
mỉm cười nói, giống như là sực nhớ ra cái gì đó.
"Cô là ai?" Đương nhiên, những lời này là Ninh Trúc Mặc hỏi Hàn
Mộ.
"Hàn Mộ!" Nói năng trả lời có khí phách, Hàn Mộ và Ninh Trúc Mặc
bốn mắt nhìn nhau.
Cặp mắt của ông ta mang theo vẽ soi mói đến cùng, ánh mắt của nàng
trong suốt sạch sẽ, không có chút mánh khóe nào.
Không khí dường như ngưng lại trong nháy mắt.