Đột nhiên xuất hiện tiếng hét to làm cho vài ngườ nhíu mày lại.
"Cô....Cô.....Bạch Lạc Phi, cô là Bạch Lạc Phi?" Hứa Tâm Lam tê liệt
ngồi dưới đất, sợ hãi nhìn Hàn Mộ, cả người chậm rãi di chuyển sang một
bên: "Cô không chết sao? A.......đừng đến tìm tôi, đừng đến tìm tôi!"
Hàn Mộ im lặng nhìn Hứa Tâm Lam, trên mặt không có bất kỳ biểu
hiện gì.
"Tôi.......Tôi không phải cố ý muốn hại cô! Không phải.... ..." Giọng
nói Hứa Tâm Lam có vài phần run rẩy "Ha ha......."
"Tôi không sợ cô, không sợ........Ai bảo cô giành đàn ông với tôi,
Quốc Đào chỉ có thể lấy tôi. Tại sao anh ấy phải cưới cô, anh ấy nói anh ấy
không thương tôi.... ..." Hứa Tâm Lam vừa khóc vừa nói, trên mặt tràn đầy
chật vật.
"Mẹ!" Chu Tiêu Bằng muốn nắm tay Hứa Tâm Lam.
Hứa Tâm Lam dừng lại nhìn anh ta một cái: "Đừng kéo mẹ! Tiêu
Bằng, mẹ nói cho con biết! con không thể lấy con nhỏ Hàn Mộ kia! Đêm
đầu tiên của nó đã bị mẹ bán mất, nó không thể......Không thể vào cửa
chính nhà Họ Chu." Hứa Tâm Lam bất mãn nói lớn.
"Mẹ, người....." Hai mắt Chu Tiêu Bàn đau xót. Đây là người mẹ yêu
quý của anh ta sao? Anh ta nhớ rõ bà đã từng nắm tay anh ta và Tiểu Mộ,
bảo anh ta phải chăm sóc thật tốt cho Tiểu Mộ, không được phép bắt nạt cô
ấy! Nhưng bây giờ thì sao?
Trong lòng Hàn Mộ chua xót. Thì ra là bởi vì ba không thương bà ta,
mà cưới mẹ.
Cho nên, cô và anh Bằng nhất định hữu duyên vô phận!