Bắt đầu từ cái ngày của sáu năm trước, anh ta cứ cố chấp tìm kiếm cô
gái đó. Đúng là, cô gái này như là bóc hơi, không có một chút dấu vết. Kỳ
thực, anh cũng không biết, Ninh Doãn Ngân tìm người hay là tìm vật!
Nếu, anh ta thật sự đem trái tim của mình mất đi trên người cô gái xa
lạ kia, cũng bở vị cái gọi là một đêm. Tình?...Chắc không... Nhất định là
không!
Ninh Doãn Ngân, giám đốc công ty thiết kế quốc tế Ninh thị. A thị có
tất cả tình nhân thiếu nữ trong mộng! A thị có người đàn ông cực kỳ có giá
trị hoàng kim! Anh ta không chỉ có nhiều tiền, bên ngoài càng lạnh lùng
làm nhiều người mê muội. Chỉ cần đầu ngón tay anh ta hơi vạch vạch, có
biết bao nhiêu nữ nhân nguyện ý quỳ gối dưới ống quần tây của anh ta. Nữ
nhân của anh ta nhiều như y phục, một nhát liền có một bó, có khả năng
mỗi ngày đều đổi. Anh ta làm sao có thể vì một cây cỏ nhỏ mà bỏ cả cánh
rừng?
"Mặc kệ." Ninh Doãn Ngân tựa hồ có phần giận dỗi, "Cậu có biết rằng
tháng sau ông nội tôi tổ chức tiệc sinh nhật, nếu ông nội không nhìn thấy
cái chìa khóa sẽ khiến cho chấn động."
Mậu Tư Vân nhướng mày, "Doãn Ngân, cái chìa khóa này thật ra là
chìa khóa mở ra khó báo gì sao?
Mậu Tư Vân cũng có chút không rõ, về đồn đại ôn ào huyên náo về
cái chìa khóa này. Lời đồn nói, cái chìa khóa này là mở ra kho báo gia tộc
Ninh thị, cho nên có rất nhiều người đối với nó như hổ rình mồi. Phải biết
rằng tài sản Ninh gia đúng là vượt xa sự tưởng tượng của nhiều người, nếu
thật sự có được, như thế ba đời đều không cần lo cái ăn rồi.
"Tôi cũng không biết!" Ninh Doãn Ngân có phần ão não. Nếu thật là
chìa khóa kho báu cũng không tồi! Ninh gia của anh ta không có gì chỉ có
tiền nhiều hơn.